Ngày hôm sau.
Long Nghiễn đứng ở bên giường mang đầy hương vị ngọt ngào nhìn người yêu đang say ngủ, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không ngủ. Đã sớm tới giờ đi làm nhưng vẫn không nỡ đem ánh mắt dời khỏi người cậu.
Nhớ lại buổi tối ngọt ngào hạnh phúc của hai người càng khiến hắn không nỡ ly khai, cuối cùng, hắn ra quyết định tự nhận là thích hợp nhất!
Chạy vào bãi đậu xe ở dưới tầng hầm, Long Nghiễn ôm lấy người đang ngủ đi vào cái cửa nhỏ phi thường bí ẩn trong tòa cao ốc.
Thang máy này bình thường có rất ít người đi, lúc này cũng không thấy bóng dáng người nào, Long Nghiễn vừa vặn ôm cậu bước vào. Động tác nhanh nhẹn tiêu sái đi vào không gian riêng của chính mình, trộm hôn người trong lòng một chút.
Hoàn hảo, hắn ôm người yêu đi vào văn phòng cũng không bị người nào phát hiện, đặt người yêu nằm trên giường trong phòng nghỉ, Long Nghiễn cẩn thận đắp chăn cho cậu. Có thể do buổi tối hôm qua làm cậu quá mệt mỏi, cho nên từ lúc ở nhà thay quần áo cho tới bây giờ, cậu vẫn còn ngủ say như thế.
Nhớ tới buổi tối hôm qua người yêu bị hắn làm đến kiệt sức, Long Nghiễn cảm thấy rất hạnh phúc.
Vừa lòng sờ sờ dấu hôn mình lưu lại trên cổ người yêu, Long Nghiễn mới mãn nguyện rời khỏi phòng nghỉ.
……………
Ngủ thật thoải mái a, tuy thân thể có chút bủn rủn vô lực, muốn....... uống nước..... Phương Nguyệt Tầm vươn vai rồi mở mắt ra.
??????????? Đây là nơi nào? Cậu nhớ rõ là mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà a, cái chăn màu cỏ xanh đâu? Cửa sổ sát đất cùng bức màn thật dày đâu? TV trên vách tường đâu? Long Nghiễn đâu? Trời ơi! Là mơ sao? Hay là..... Mình lại bị hắn đuổi đi?
"Long Nghiễn, Long Nghiễn, Long Nghiễn!"
Người vừa tỉnh lại kinh hoảng hét to tên của người yêu, cậu cực kỳ sợ hãi, có rất nhiều lần cậu mơ thấy mình và hắn cùng nhau sống rất hạnh phúc, lúc tỉnh lại cũng chỉ cô độc một mình trong khoảng không trống rỗng như thế này, cậu không bao giờ...... muốn cảm nhận lại cái loại thống khổ đáng sợ này nữa!
Cậu nhớ rất rõ ràng, buổi tối hắn còn nói yêu cậu, tại sao khi mở mắt tất cả đều thay đổi?
Đang cùng vài nhân viên đàm luận công việc, chợt nghe thấy từ trong phòng nghỉ truyền ra tiếng kêu gào khóc lóc đầy thảm thiết của Phương Nguyệt Tầm, Long Nghiễn mặc kệ biểu tình kinh ngạc của những người xung quanh, hắn ném hồ sơ trong tay ra rồi chạy vào phòng.
Xảy ra chuyện gì?
Long Nghiễn vừa đi vào thì nhìn thấy Nguyệt Tầm của hắn ngồi trên giường nức nở, bộ dáng hoảng sợ e ngại, vội vàng tiến lên ôm người vào trong ngực.
Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm mở lớn nhìn Long Nghiễn chạy vào, thật sự bắt đầu hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
Đúng là anh sao?
Phương Nguyệt Tầm giống như đứa nhỏ lạc đường, đáng thương nhìn Long Nghiễn.
Long Nghiễn không nhịn được bật cười,
"Đứa ngốc, đương nhiên là anh, tại sao em......" Lời còn chưa nói hết đã bị Nguyệt Tầm của hắn giang hai cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể dán lên không chừa ra bất kỳ khe hở nào.
"Em, em nghĩ rằng, anh lại không cần em, đem em đến nơi khác, mặc kệ em." Giọng nói có chút run rẩy, trong đó ẩn chứa sự sợ hãi bị vứt bỏ.
Long Nghiễn ý thức được, Nguyệt Tầm của hắn so với hắn còn muốn yêu hắn hơn, cũng đồng dạng biết được người này luôn thích giả bộ mạnh mẽ, bây giờ không chút e ngại nào đem bộ mặt yếu ớt của chính mình bày ra hết trước mặt của hắn, cậu không muốn rời xa hắn, đem thân thể cùng trái tim đều giao cho hắn, chỉ cho một mình hắn.
"Sẽ không, anh sẽ không cho em rời khỏi anh nữa, không cần nghĩ đến loại chuyện không có khả năng xảy ra này."
Cậu tin tưởng lời hắn nói, nhưng vẫn luôn lo sợ.
Mặc dù đã bày tỏ tình cảm, mặc dù đã xảy ra quan hệ thân thể, nhưng trong lòng Phương Nguyệt Tầm vẫn cảm thấy chưa đủ, càng yêu hắn thì càng cảm giác được chính mình muốn nhiều hơn, hôn môi cũng được, vuốt ve cũng được, nói những lời tâm tình đầy ngọt ngào cũng được, chỉ cần một giây không nhìn thấy hắn trái tim Phương Nguyệt Tầm giống như thủng một lỗ lớn, chỉ có một mình Long Nghiễn mới làm nó nguyên vẹn thôi...... Đây là mối tình đầu của Phương Nguyệt Tầm, hắn không biết phải làm sao mới có thể làm cho người hắn yêu càng thêm hạnh phúc.
Thực xin lỗi...... Tại sao Phương Nguyệt Tầm xin lỗi? Chính cậu cũng không biết, chỉ cảm thấy bản thân vừa mở mắt không thấy hắn liền hoảng sợ, thật có chút kém cỏi.
"Sau này không cho phép suy nghĩ miên man nữa."
"Đã biết....... Đây là đâu?" Phương Nguyệt Tầm ôm lấy Long Nghiễn, thủy chung không muốn buông ra, giống như con gấu kaola bám cứng trên người Long Nghiễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!