Long Nghiễn vừa mới về đến nhà liền lấy hết những chai rượu quý ra, ngồi trong căn phòng của Phương Nguyệt Tầm uống một ly rồi hai ly, vị cồn từ chai rượu sang quý chạm vào đầu lưỡi không chút cảm nhận gì, hắn chỉ muốn uống, muốn mau chóng say để quên đi hết thảy.
Buổi tối hôm nay lại không có cách nào đi vào giấc ngủ.
… … …
Phương Nguyệt Tầm nằm ở trên giường ôm chặt lấy khăn quàng cổ của Long Nghiễn, màu xanh của khăn đã sớm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp. Bản thân làm sao trở về được, Phương Nguyệt Tầm cũng không nhớ rõ, chỉ biết khi về đến nhà nước mắt đã bị gió lạnh thổi khô.
Cậu không nhớ rõ bao nhiêu lần đi trên đường nhìn thấy chiếc xe màu đen thì tâm trạng lại khẩn trương, thấy dáng người cao lớn đôi chân vô thức chạy theo, nhưng sau đó chỉ có thể dừng bước lại tự an ủi tâm tình khổ sở của chính mình.
Tình cảm trong lúc đó cũng không có bắt đầu, nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Cậu không biết mình ở trong lòng Long Nghiễn đến tột cùng đứng ở vị trí nào, nếu không quan trọng thì sẽ không cần dịu dàng như thế a, không cần quan tâm như thế a! Này chỉ có thể làm cho cậu càng thêm thống khổ mà thôi.
Cùng trong một thành phố, một người mượn rượu giải sầu, một người nức nở tưởng niệm.
…………
Bất luận tâm tình của mọi người như thế nào, cũng không cần biết ban đêm đã phát sinh chuyện thần kỳ gì, ánh mặt trời ngày hôm sau vẫn chiếu sáng. Phương Nguyệt Tầm thức trắng một đêm không ngủ, nhìn cái đồng hồ trên bàn réo inh ỏi, cho dù không thoải mái vẫn phải rời giường.
Buổi sáng Phương Nguyệt Tầm ngồi trong phòng học cái gì cũng không có nghe, đầu óc cứ choáng váng đến đau nhức. Đợi đến giữa trưa bị một vài người bạn kéo đi ăn, cậu cũng giống như con mèo nhỏ ăn vài miếng mà thôi.
Lúc này, cô gái ngồi ở đối diện hưng phấn cùng mọi người tán gẫu về lễ Giáng sinh, buối tối sẽ cùng bạn trai đi hẹn hò.
Một đám người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết bắt đầu hưng phấn bàn tán xôn xao, cô gái liền lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đặt trên bàn, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
"Không cần ồn ào a! Đây là món quà tôi muốn tặng cho thầy giáo!"
"Tặng thầy sao? Đừng nói cậu muốn tỏ tình nha!" Mọi người bắt đầu đùa giỡn, cô gái kia lập tức đỏ mặt giải thích.
"Cái gì mà tỏ tình! Lễ giáng sinh đâu phải ngày lễ tình nhân, tặng quà không hề mang ý nghĩa gì đặc biệt hết. Có một lần tôi không hiểu bài thầy liền dành ra vài tiết để chỉ tôi, đây là tạ lễ, tạ lễ a!"
Lễ Giáng sinh không phải lễ tình nhân!
Tặng quà không có ý nghĩa gì đặc biệt! Lời nói của cô gái lặp đi lặp lại trong đầu Phương Nguyệt Tầm, trong giây lát cậu có một ý tưởng phi thường mạo hiểm!
Các học sinh vẫn hưng phấn bàn bạc tối nay sẽ đi đâu chơi, Phương Nguyệt Tầm đứng bật dậy dọa mọi người nhảy dựng!
"Nguyệt Tầm, cậu làm cái gì a?"
Người kế bên hỏi.
"Buổi chiều giúp tôi xin phép, tôi có việc đi trước!" Nói xong Phương Nguyệt Tầm cầm lấy ba lô chạy khỏi nhà ăn, mọi người sững sờ nhìn theo hướng cậu chạy mất, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Từ ngân hàng rút một số tiền mình đã để dành ra, Phương Nguyệt Tầm sờ sờ cái khăn đang quàng trên cổ, đi vào khu thương mại.
………………
"Tổng giám đốc, ngày mai công ty Khôn Kỳ Điền có cuộc gặp mặt để ký hợp đồng, cử hành tại tòa nhà F. Ngài có muốn đích thân tham gia không?"
Ta đi.
"Vậy buổi sáng ngày mai tôi sẽ đặt chuyến bay lúc mười một giờ."
"Không cần, tự ta lái xe đi. Không còn việc gì, ngươi đi ra ngoài đi."
Sau khi thư ký rời khỏi, Long Nghiễn nâng bàn tay lên xoa xoa thái dương, muốn giảm bớt nhức đầu sau khi uống rượu. Cuộc gặp mặt để kí hợp đồng kia hắn căn bản không tham gia cũng được, nhưng hắn muốn đi, muốn làm cho thời gian của hắn lấp kín.
Họp, thẩm tra, thảo luận, buổi chiều Long Nghiễn làm cho bản thân bận rộn đến nổi ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.
Tới giờ tan ca, liền đi vào phòng nghỉ ngơi trong văn phòng tùy tiện tìm đại một bộ quần áo trong tủ, chuẩn bị tham gia vũ hội giáng sinh mà công ty hàng năm cử hành một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!