Chương 2: (Vô Đề)

Mùa hè nóng bức, ở ngã tư đường xe cộ như nước, trên vỉa hè âm thanh ồn ào át cả tiếng gió nhè nhẹ, hủy đi cảm giác mát mẻ.

Sáng sớm Long Nghiễn rất kỳ lạ gọi điện thoại cho Đổng Thiên Phi, người bị huyết áp thấp khi thức dậy như hắn hận không thể đập nát cái điện thoại chạy tới bóp chết cái tên đang quấy rối giấc ngủ kia.

"Cậu có bệnh a. Mới sáng sớm đã phát điên cái gì?"

"Người hầu của tôi nghỉ rồi, xế chiều hôm nay đúng năm giờ, cậu đem đến một người mới."

Đối với câu nói gần như là mệnh lệnh và hành động cúp máy bất lịch sự của Long Nghiễn, Đổng Thiên Phi cực kỳ bất mãn, nhìn cái điện thoại đang cầm trong tay, muốn tìm một lời nguyền rủa ác độc nhất, nhưng hắn lại bị cơn tức giận làm cho đầu óc trống rỗng.

Ngủ cái gì mà ngủ! Đổng Thiên Phi khó chịu rời khỏi giường!

Mới đầu bản thân Đổng Thiên Phi cũng không hiểu nổi tại sao mình có thể cùng cái người lãnh khốc, vô tình kia quen biết đến tận bây giờ, nhìn hắn không bao giờ ỷ lại người khác, có chuyện gì đều tự mình gánh vác, làm cho Đổng Thiên Phi không thể mặc kệ hắn được.

Thời gian lâu, Đổng Thiên Phi cảm thấy hắn không giống như lúc trước mà gây ra bất hòa với nhiều người. Cứ như thế Đổng Thiên Phi nhìn Long Nghiễn đi từng bước một qua nhiều năm, hắn càng tỏ ra kiên cường Đổng Thiên Phi càng cảm thấy thương xót cho hắn, đặc biệt gần đây Long Nghiễn trở nên một người khó đoán, mặc kệ làm bất cứ cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, thành công cũng được, thất bại cũng được, Đổng Thiên Phi chưa bao giờ nhìn thấy Long Nghiễn có biến hóa gì, vĩnh viễn đều mang một khuôn mặt lạnh băng không chút thay đổi, bộ dáng lạnh lùng, dường như mọi chuyện đều không quan trọng, hoặc nên nói, mọi chuyện vốn nên như thế.

Long Nghiễn như vậy khiến cho Đổng Thiên Phi thật sự rất lo lắng, Long Nghiễn còn chưa tới ba mươi tuổi a! Cuộc sống hiện tại của hắn giống y như hòa thượng! Thậm chí cuộc sống của mấy lão hòa thượng so với hắn còn vui vẻ hơn đi? Đổng Thiên Phi thường xuyên có suy nghĩ như vậy.

Mặc kệ như thế nào Đổng Thiên Phi đều muốn nhìn thấy hắn cười, muốn thấy hắn khóc, muốn thấy bộ dáng lúc tức giận của hắn, muốn xem biểu tình buồn rầu lo lắng của hắn, càng muốn thấy hắn sống thật hạnh phúc..... Ai bảo Đổng Thiên Phi là người bạn tốt duy nhất của hắn.

"Thật tình, muốn mình đi đâu tìm người cho hắn đây a! Tìm người hầu cho hắn còn khó hơn tìm vợ cho hắn a."

Một bên mở cửa xe, một bên phát ra một tiếng chửi đầy bực tức, Đổng Thiên Phi bất đắc dĩ hồi tưởng lại một số chuyện cũ.

Ví dụ như......

Long Nghiễn cảm thấy người hầu làm cơm không thể ăn, sa thải!

Long Nghiễn cảm thấy người hầu lúc làm việc nhà rất ồn ào, sa thải!

Long Nghiễn cảm thấy người hầu nói chuyện mang theo giọng địa phương quá nặng, sa thải!

Long Nghiễn cảm thấy người hầu ở nhà nói chuyện dài dòng, sa thải!

Long Nghiễn cảm thấy người hầu ở nhà quá thoải mái tự do, sa thải!

Long Nghiễn cảm thấy người hầu trình độ văn hóa quá thấp, sa thải!

Mỗi lần sa thải đều ra lệnh bắt mình đi tìm người khác cho hắn!

Trên đỉnh đầu Đổng Thiên Phi tội nghiệp dày đặc mây đen, hắn đổ xe ở ven đường.

Đi trên vỉa hè, Đổng Thiên Phi bỗng nhiên muốn hút thuốc lá cực kì, nhưng lại không được phép hút trên đường đi. Nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa có tiệm bán sách báo sỉ cho thị trường, liền đi tới.

Hắn lần đầu tiên đến đây, lầu một tựa hồ không phải nơi buôn bán sách báo, ở đây có rất nhiều sách lậu, đĩa CD, còn có máy vi tính, rất nhiều học sinh cầm trong tay tờ giấy giới thiệu làm gia sư dạy kèm. Tóm lại đây là một nơi rất náo nhiệt nóng bức.

Đổng Thiên Phi tùy tiện tìm đại một góc đứng châm thuốc lá, rãnh rỗi nhìn nhóm người trước mặt.

Điếu thuốc trong tay rất nhanh hút hết, tùy tay đem mẩu thuốc lá đã tắt ném xuống đất rồi xoay người đang định rời khỏi nơi đây.

"Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, xin ngài hãy đem mẩu thuốc lá bỏ vào thùng rác."

Một giọng nói phi thường êm tai vang lên từ phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Bởi vì xung quanh có rất nhiều người, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra được chủ nhân của giọng nói kia.

"Tiên sinh, ngài vứt thuốc lá lung tung như vậy thực sự rất dễ dàng tạo nên hỏa hoạn, làm phiền ngài hãy nhặt lên và bỏ vào thùng rác được không?"

Tìm đươc rồi!

Xem chiều cao cỡ chừng 170 cm, đại khái khoảng 16, 17 tuổi. Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này cũng thật quá gầy! Còn có một đôi mắt to đen láy, trong sáng không chứa một chút tạp chất. Thật là một đôi mắt thuần khiết, giọng nói cũng rất êm tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!