Chương 17: (Vô Đề)

Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi vào phòng đánh thức người đang trầm ngủ, Long Nghiễn vừa mở mắt liền tìm kiếm người vốn đang nằm trong lòng ngực hắn bây giờ không thấy đâu. Trong phòng phi thường im lặng, người làm cho hắn lo lắng kia cũng không thấy.

Long Nghiễn mãnh liệt đứng dậy nhảy xuống giường vội vàng chạy ra ngoài.

Trong phòng khách mơ hồ nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, trái tim Long Nghiễn dần bình tĩnh lại. Lúc mở mắt hắn cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi người kia cứ như vậy biến mất.

Long Nghiễn nhẹ nhàng đi đến trước cửa nhà ăn, thân thể đơn bạc trước mắt đang làm cái gì đó ở bồn rửa chén. Long Nghiễn cũng không có mở miệng gọi cậu, chỉ đứng trong nắng sớm dùng ánh mắt đầy thâm tình sủng ái cùng quý trọng nhìn cậu.

Phương Nguyệt Tầm bỏ cái ly trong tay xuống.

Vừa mới quay người lại thì nhìn thấy Long Nghiễn tựa vào bên cửa dịu dàng nhìn cậu, khuôn mặt mãnh liệt đỏ bừng.

"Buổi sáng tốt lành, Long Nghiễn tiên sinh."

Lúc Phương Nguyệt Tầm ân cần chào hỏi hắn cũng không quên kèm theo một cái tươi cười sáng lạn, nhưng điều này lại làm cho Long Nghiễn cảm thấy rất lo lắng.

Hắn làm sao không biết được đó là vì đứa nhỏ này muốn làm cho hắn yên tâm mới miễn cưỡng bày ra loại biểu tình đó, hại hắn như thế nào có thể mở miệng muốn đem cậu theo bên cạnh cả ngày...... Rõ ràng yếu ớt thì phải được bảo hộ, rõ ràng bất lực thì cần phải dựa vào lòng ngực người khác khóc mới được, tại sao phải ép buộc chính mình kiên cường, bắt buộc chính mình mỉm cười?

Long Nghiễn nhìn cậu cười đến đáng yêu xinh đẹp, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót. Nhưng mà, hắn cũng không muốn phá hủy lớp ngụy trang đó, bởi vì, đây là cách của cậu, là cậu vẫn dựa vào phương thức khốn khổ của mình mà vượt qua.

Ít nhất hiện tại Long Nghiễn cũng không có tư cách để vạch trần cậu.

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong, không phải muốn đi làm sao, ăn cơm xong rồi hãy đi." Phương Nguyệt Tầm vội vàng nói chuyện với Long Nghiễn, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười giả tạo. Long Nghiễn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Dùng xong điểm tâm, thay đổi quần áo, Long Nghiễn nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm cầm cái cặp của hắn đứng sẵn ở cửa nhà chờ hắn xuất môn. Long Nghiễn đi đến bên cạnh tiếp nhận thứ trong tay cậu, không nỡ rời đi như thế.

Tùy tay lấy một tấm card trong túi ra, dùng bút ghi một dãy số liên lạc của mình trên mặt giấy rồi giao cho người trước mặt.

"Có việc gì, nhất định phải gọi điện thoại cho anh. Nếu điện thoại di động của anh không mở, thì hãy gọi số này..... Nhớ kỹ, không cho phép được khóc nữa, không muốn ở một mình thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh."

Bàn tay Phương Nguyệt Tầm do dự một chút mới chậm rãi tiếp nhận cái card kia, cậu liều mạng ép nước mắt trở lại, cảnh cáo mình không thể khóc nữa.

Nguyệt Tầm?

Nhìn người đang cúi thấp đầu không nói một lời, Long Nghiễn bắt đầu tính toán sẽ ở bên cậu thêm một ngày nữa. Không quan tâm đến công việc, không quan tâm đến cấp dưới sẽ kích động, chỉ quan tâm đến biểu tình muốn khóc của người trước mắt này.

Long Nghiễn vừa muốn bước qua ôm cậu, cậu lại ngẩng đầu nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười đầy nước mắt.

"Ân, tôi đã biết, anh bị muộn rồi, đi nhanh đi." Phương Nguyệt Tầm đẩy người đang lo lắng cho cậu đi ra bên ngoài, lúc hắn khởi động xe cũng là lúc cậu mỉm cười. Long Nghiễn lái xe thật chậm, nhìn chăm chú vào đứa nhỏ đang vẫy tay với hắn qua kính chiếu hậu.

Nhìn chiếc xe đi xa rồi dần dần biến mất, Phương Nguyệt Tầm mới mệt mỏi cởi bỏ lớp ngụy trang. Cậu nhanh chóng chạy vào nhà, bởi vì cậu không muốn để cho nước mắt rơi bên ngoài.

Mỗi lần đều như thế này, chỉ cần mơ thấy cái ác mộng kia thì liên tục vài ngày tâm tình cậu đều tụt dốc, khóc không ngừng. Cậu cảm thấy chính mình không có một chút kiên cường, còn hay mít ướt giống con gái, nhưng, cậu cũng không có cách nào để thay đổi.

Sáng sớm tỉnh dậy thấy Long Nghiễn vẫn giống như lúc tối ôm lấy mình, Phương Nguyệt Tầm bỗng nhiên hiểu được, hắn là vì mình lo lắng, vì mình đau lòng. Qua một ngày khủng hoảng, Phương Nguyệt Tầm mới nhớ ra Long Nghiễn đã nghỉ làm ở nhà chăm sóc cậu hết nguyên một ngày.

Lúc trước cho dù Long Nghiễn có làm việc suốt ngày đêm thì hôm sau vẫn đi làm đúng giờ, thế nhưng chính cậu lại làm hắn chậm trễ một ngày làm việc. Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất áy náy, tại cậu vô dụng, tại cậu yếu đuối, mới gây phiền toái cho người bên cạnh.

Nghĩ đến đây, Phương Nguyệt Tầm đã quyết định sẽ không bao giờ........ ở trước mặt Long Nghiễn rơi lệ nữa.

Người kia rất dịu dàng, sự an ủi của hắn làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy ấm áp ngọt ngào. Thời điểm lúc sáng trộm nhìn khuôn mặt say ngủ của Long Nghiễn, cậu muốn tất cả những thứ của người nam nhân này, đặc biệt là..... nụ hôn của hắn.

Sau đó, Phương Nguyệt Tầm trở tay không kịp phát hiện, cậu đã yêu hắn mất rồi.

Sao có thể như vậy được? Phương Nguyệt Tầm ngồi trên sàn nhà nhìn bàn chân của mình suy nghĩ. Cậu bất quá chỉ là người làm công cho hắn, nói khó nghe hơn thì chỉ là một người giúp việc nhà, người có cuộc sống như quốc vương kia làm sao có thể thích cậu.

Huống chi, cậu còn là..... nam. Cho dù Long Nghiễn đôi khi rất thích đùa dai hôn cậu, nhưng bất quá chỉ là nói giỡn, thậm chí không có một chút ý tứ nào. Cậu chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi, đã vậy còn mắng hắn, đánh hắn, sao hắn có thể nhận ra được tình cảm của mình.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là không có khả năng a! Phương Nguyệt Tầm ngồi trên sàn nhà cười nhạo chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!