Buổi chiều oi ức khiến cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy buồn ngủ, nếu không phải có điện thoại, cậu nhất định sẽ trở thành con mèo lười ngủ gật dưới ánh mặt trời.
Tại sao lại là nàng?
Hai người kia vẫn còn giận nhau sao? A....... Không hòa giải được thì cũng đừng nên tìm mình nói những chuyện phiền não yêu đương a, mình và hai người họ chắc phải ngồi xuống nói rõ hết mọi chuyện một lần đi?
"Thật là, bị hai cái tên kia quay như chong chóng.... Uy...."
"Cậu trước hết đừng khóc, Vương Đoạt lại xảy ra chuyện gì?"
Hẹn một chỗ gặp mặt, Phương Nguyệt Tầm ngay cả lời dạo đầu đều bỏ qua mà trực tiếp đi vào vấn đề. Sau đó kêu cho mình một ly nước đá ngồi nghe Khương Tiểu Vác khóc lóc oán giận gần một tiếng đồng hồ.
Lúc này đây Phương Nguyệt Tầm không gọi điện thoại tìm Vương Đoạt nữa, bởi vì cậu biết thằng nhóc này chắc chắn đang tìm nơi nào đó chạy trốn mất rồi. Bằng không người khóc lóc trước mặt này sẽ không tìm đến mình để than thở.
Liếc nhìn đồng hồ một cái để tính toán thời gian, cậu đã khuyên nhủ an ủi hơn một tiếng đồng hồ. Nếu bây giờ không đi về thì không kịp.
Nghĩ đến Long Nghiễn đêm qua làm việc đến tận bình minh, buổi sáng cũng không có ăn cái gì trong bụng làm cho cậu đứng ngồi không yên, nếu như mình không chạy về để nấu cơm cho hắn, đây chẳng phải là.......
Phương Nguyệt Tầm ở trong nhà vệ sinh đem khăn tay của mình thấm ướt, trở lại chỗ ngồi đặt vào trong tay Khương Tiểu Vác.
"Đỡ hơn nhiều chưa?
Hai người khi quen nhau sẽ không tránh được những lúc cãi nhau, tôi với Vương Đoạt thậm chí còn ba ngày gây gỗ, năm ngày đánh lộn, hắn là như vậy, cậu đừng quá để ý. Có thời gian tôi sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn, bây giờ không còn sớm, tôi bắt buộc phải đi thôi.
Cậu lấy cái khăn này lau mặt, đừng để cho người khác thấy cậu khóc như vậy sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
"Khương Tiểu Vác tiếp nhận khăn tay, cảm động không thôi nhìn Phương Nguyệt Tầm. Ánh mắt kia giống như đang muốn nói"Cậu săn sóc người khác vẫn là tốt nhất."
Cái nhìn của nàng làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy không được tự nhiên.
Tạm biệt Khương Tiểu Vác xong, Phương Nguyệt Tầm vội vàng đón xe bus chạy về nhà.
Lúc về đến cửa nhà, ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe Aston màu đen của Long Nghiễn đã đậu ở đó. Martin Vanquish ngay trước mắt. Phương Nguyệt Tầm thật không ngờ Long Nghiễn trở về sớm như thế, vội vàng mở cửa đi vào.
Trong phòng khách, Long Nghiễn vẫn còn mặc áo vest nằm ngủ trên ghế sô pha, văn kiện cùng tư liệu vứt bừa bộn trên mặt bàn, Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia mang nhiều điểm ủ rũ.
Nhẹ nhàng bước đến, cố gắng không đánh thức hắn, đem văn kiện cùng tư liệu sắp xếp gọn gàng sang một bên, Phương Nguyệt Tầm chậm chạp cúi người xuống nâng cánh tay hắn lên đặt lên ghế sô pha.
Chờ sau khi lấy tấm thảm đắp lên người hắn, hai chân của Phương Nguyệt Tâm không muốn quay đi, mà là chậm rãi ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát người nam nhân trước mắt.
Đây là lần đầu tiên có cơ hội nhìn hắn gần đến thế....A, lông mi dài thật dài, hắn lại có lông mi đẹp đến như vậy sao? Bình thường tại sao mình không có phát hiện?
Ngay cả mũi cũng rất cân xứng, tiếp theo nhìn xuống phía dưới cái mũi hắn........ Thật là, tại sao có người cái miệng lúc lớn lên lại đẹp đến thế a, cậu cũng không biết dùng từ nào để hình dung mới đúng, cái miệng cũng rất đặc biệt không giống như bao người khác, chỉ là công cụ để nói chuyện ăn cơm, xem ra một chút giá trị cũng không có.
Này, đây là nơi đã hôn mình, thật khá..... So với mình lớn hơn a, trách không được hắn......! Trời ơi, mình đang suy nghĩ cái gì a?
Cảm thấy bản thân có lối suy nghĩ điên cuồng khiến cho Phương Nguyệt Tầm nhất thời mặt đỏ tim đập, nam nhân ở trước mắt mang một loại mị lực thành thục làm trong lòng cậu sinh ra một cảm giác mãnh liệt.
Rõ ràng chán ghét không muốn nhìn, nhưng mà, nhưng nhưng mà...... Ánh mắt một chút cũng không rời khỏi, hơn nữa, càng xem càng thích.
Phương Nguyệt Tầm đỏ mặt nhìn Long Nghiễn, xấu hổ nhớ tới nụ hôn của hắn, bất tri bất giác ngón tay của cậu đụng đến đôi môi chứa độ ấm kia, chỉ là nhẹ nhàng đụng phải mà thôi, Phương Nguyệt Tầm bị suy nghĩ hù dọa, đầu ngón tay bắt đầu hơi phát run.
Thật là khẩn trương a......
Người ngủ say tựa hồ không có cảm giác được người trước mặt khẩn trương đến nổi sắp đổ mồ hôi, Phương Nguyệt Tầm một lần lại một lần, nhẹ nhàng chậm rãi sờ sờ..... Mềm mại, ấm áp còn có một chút co dãn.
Sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận, tất cả dây thần kinh trong não đều tập trung vào cảm giác từ ngón tay truyền đến, cái miệng không biết từ lúc nào mỉm cười, không có người nào nhìn thấy được Phương Nguyệt Tầm lúc này đang cười đến ngọt ngào, cười đến hạnh phúc.
Ân.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!