Trước khi rời đi, tôi để lại cho anh ta một câu:
"Cậu chủ Lục, nếu đã muốn quá nhiều, muốn hết thảy, thì cuối cùng sẽ chẳng còn gì đâu."
Tôi đưa tay mở cửa—
Nhưng Lục Trần nhanh hơn một bước, chặn lại và khóa trái cửa từ bên trong.
Giây tiếp theo, hơi thở quen thuộc áp sát.
Tôi bị anh ta ép chặt vào tường.
Anh ta dùng sống mũi cọ nhẹ lên má tôi, thì thầm:
Đừng làm loạn, hửm?
Ngón tay anh ta bắt đầu trượt dần xuống dưới.
Tôi như mọi lần, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc Lục Trần mất cảnh giác, tôi mạnh mẽ vung chân đá thẳng vào giữa hai chân anh ta.
Lục Trần rên lên đau đớn, sau đó tức giận gầm lên:
"Tần Vô Ưu! Đừng có không biết điều!"
Anh ta giơ tay định tóm lấy tôi.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Du:
"Lục Trần, anh có trong đó không?"Đến lúc mời rượu rồi."
Lục Trần lập tức căng thẳng.
Tôi nhanh chóng lách người, trốn vào phòng thay đồ.
Chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân khập khiễng của Lục Trần theo Thẩm Du rời đi, tôi mới bước ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc đó, đồng tử tôi co lại.
Trên bàn, đặt một bó hoa rum trắng, còn vương những giọt sương đọng.
Là hoa cưới của cô dâu.
12
Sau khi lễ cưới kết thúc, tôi rời đi sớm.
Công việc còn lại Cố Nam Nam có thể lo liệu, còn tôi không muốn nhìn mặt Lục Trần thêm một lần nào nữa.
Tôi nhanh chóng về nhà, thu dọn toàn bộ đồ đạc của Lục Trần, ném thẳng xuống thùng rác dưới lầu.
Sau đó, tôi đóng gói hành lý của mình, gọi dịch vụ vận chuyển gửi đến nhà Cố Nam Nam.
Trước khi rời đi, tôi lần cuối cùng nhìn quanh căn hộ trống vắng.
Sự ấm áp vẫn còn đó, nhưng trái tim đã không còn như thuở ban đầu.
Tôi gọi cho công ty môi giới, đăng tin bán căn hộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!