08
Thẩm Du mỉm cười đáp:
"Là người tổ chức tiệc cưới của chúng ta, cầu vồng này chính là tác phẩm của cô ấy."Để tôi giới thiệu với anh nhé?
"Lục Trần chăm chú nhìn về phía tấm bình phong, từng bước từng bước tiến lại gần. Thẩm Du có chút khó hiểu nhìn anh ta. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tấm bình phong bị kéo mạnh ra— Bên trong hoàn toàn trống không. Cố Nam Nam bước lên:"Có gì anh cứ nói với tôi cũng được, tôi là chủ công ty tổ chức tiệc cưới.
"Người phụ trách có việc nên đi trước rồi."
Lục Trần hoàn hồn:
"Không có gì, tôi chợt nhớ ra có hẹn với người khác, đi trước đây."
Nói xong, anh ta quay người, sải bước rời đi.
Chờ đến khi không còn ai nữa, Cố Nam Nam bấm điện thoại:
Đi rồi.
Tôi cảm kích nói:
Cảm ơn cậu.
Tối hôm đó, Lục Trần trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, anh ta liền tiến sát lại gần tôi:
"Anh có quà cho em này."
Nói rồi, một sợi vòng tay ngũ sắc quấn lên cổ tay tôi.
Vừa thắt, anh ta vừa quan sát biểu cảm trên mặt tôi.
Tôi thản nhiên như không:
Đẹp đấy.
Lục Trần chăm chú nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
"Bảo bối, có gì muốn nói với anh không?"
Tôi cúi mắt suy nghĩ trong giây lát, rồi khẽ nhướng mày, cười nhẹ:
"Sao? Một cái vòng tay mà cũng bắt em phải nói cảm ơn à?"
Lục Trần thấy tôi không có biểu hiện gì khác thường, liền thở phào nhẹ nhõm:
"Đây không phải là vòng tay bình thường đâu."Em từng nghe câu này chưa? 'Người như cầu vồng, gặp được mới biết có tồn tại'.Tôi đẩy anh ta ra:Sến súa không thấy ngấy à?
"Lục Trần cười, nắm lấy tay tôi:"Vô Ưu, anh nhất định sẽ cưới em.
"Cho anh ba năm, được không? Anh đang cố gắng rồi."
Tôi không trả lời.
Nhưng trong đầu bỗng dưng nhớ lại một trải nghiệm thôi miên từ rất lâu trước đây.
Khi kết thúc buổi thôi miên, người thôi miên viên đã thì thầm bên tai tôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!