Chương 6: Lời Xin Lỗi

Sắc mặt Lâm Trường An hơi đổi, đẩy gọng kính vàng lên trêи, nụ cười của anh ta biến mất và khôi phục lại thần thái ban đầu.

"Nam Tinh? Em đến đây khi nào?"Nam Tinh lắc lắc ly nước trong tay, nước nóng hơi trào ra ngoài.

"Khi anh nói chuyện về bạn gái thứ bảy của anh."

Lâm Trường An sửng sốt, mặt đờ đẫn.

Anh không nghĩ cô lại nói thẳng ra như vậy. Bầu không khí bỗng chết lặng. Một lúc sau, Lâm Trường An rất chân thành nói:

"Nam Tinh, dù gì tôi cũng lớn hơn em. Tôi đã có vài người bạn gái. Điều này cũng dễ hiểu mà, đúng không?"Nam Tinh lắc đầu.

"Những thứ đó không liên quan đến tôi."Nghe thấy câu trả lời của cô, Lâm Trường An lần nữa đẩy kính lên, ánh mắt ở trêи người cô đảo trái đảo phải, hơi mờ mịt. Quả thật rất đẹp.

Đặc biệt là ánh mắt xa lạ cùng khí chất bình tĩnh này, làm người khác trong nháy mắt không thể dời khỏi cô được. Sau đó anh nhìn quanh, trêи ban công trừ hai người họ ra thì không có ai. Anh ta nhẹ nhõm hẳn, bước từng bước lại gần Nam Tinh, nở một nụ cười nói.

"Cha của cô cho tôi xem ảnh của cô. Cô có vẻ gầy hơn nhiều so với hình."Vừa nói vừa giơ tay lên, muốn kéo cánh tay của Nam Tinh để thể hiện sự thân thiết.

trong mắt có một ý đe dọa rất nhạt.

Suy ngẫm tương lai của cô ở nhà họ Nam. Trong khi nói chuyện, anh đi về phía cô, cố gắng kéo tay Nam Tinh, muốn kéo gần mối quan hệ của hai người. Nhưng bàn tay vừa duỗi ra, lập tức một dòng nước nóng chảy xuống. Nam Tinh đổ nước nóng lên tay anh ta. Vẻ mặt Lâm Trường An thay đổi, rất nhanh muốn rút tay về.

Nhưng không như ý anh muốn, khi anh muốn rút tay lại thì nước nóng đã đổ vào tay anh. Nước nóng vừa sôi, làm bàn tay anh nhanh chóng đỏ ửng lên, anh phát ra một tiếng kêu đau đớn. Mặt anh hơi vặn vẹo, đỏ lên vì tức giận.

"Cô đang làm cái gì đấy?"Giọng nói nóng nảy vang lên.

Có lẽ bởi vì hét quá lớn, Nam Vũ ở ngay căn phòng gần nhất bước ra. Anh tháo chiếc tai nghe màu đen ra, dựa vào tường nhìn cảnh tượng trước mắt. Lúc này, cả cha và mẹ đều đi đến. Cả gia đình túm lại nhìn cảnh này. Mẹ Nam hơi nhíu mày.Nam Tinh, con… Đây là cái gì?

Lời trách móc còn chưa nói xong, Nam Vũ đã lạnh giọng cắt ngang.

"Muộn như vậy còn chưa đi?"Anh ta nhìn Lâm Trường An bằng một ánh nhìn lạnh lùng. Nửa đêm, anh rủ Nam Tinh ra ban công, người đàn ông này lại gần đến mức có thể bị cốc nước đổ lên bàn tay?

Vừa rồi hắn hét lớn như vậy, đây có lẽ là bởi vì tức giận khi bị khinh thường. Ba Nam thì lại không đồng ý.

"Nam Vũ, con sao lại nói chuyện như thế với anh Trường An?"Nam Vũ nhíu mày.

Cha và mẹ vẫn luôn muốn Nam Tinh kết hôn với Lâm Trường An.

Chả lẽ Nam Tinh đính hôn với nhà họ Chu rồi, cha mẹ vẫn chưa có ý định từ bỏ? Trong lúc nói chuyện, người giúp việc nhanh chóng đi tới, lấy khăn lạnh chườm cho Lâm Trường An. Nam Vũ không thể không nói.

"Trường An, anh đã làm sai, không xin lỗi sao?"

Lâm Trường An cũng quay lại vẻ bề ngoài lịch lãm của mình.

"Nam Tinh không có cố ý nên cũng không cần xin lỗi."Mẹ Nam lắc đầu.

"Là lỗi của cô, đương nhiên phải xin lỗi."Ngay khi lời vừa dứt, Nam Vũ đột nhiên cắt ngang, nhìn Lâm Trường An.

"Vì sao anh không cần xin lỗi, không phải anh nên về từ lúc sớm rồi sao?"Lâm Trường An đảo mắt nhìn mọi người một cách bất an. Ba Nam mắng.Nam Vũ!Nam Vũ không có biểu cảm gì, dùng ngón tay chạm vào mũ rồi khẽ nhấc nó lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt tuấn tú.

Lâm Trường An cố gắng duy trì nụ cười tên mặt, anh sắp không cố được nữa rồi. Người ta đã đuổi anh, anh làm sao có thể ở lại?

"Bác trai, bác gái, cháu về trước."Mẹ Nam đi đến chỗ Nam Tinh, bà muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, Nam Tinh nghiêng đầu, tò mò hỏi:

"Mẹ thật sự là mẹ của con?"

Lời vừa nói ra, mẹ Nam sửng sốt, lùi lại hai bước, ánh mắt không dám nhìn Nam Tinh.

"Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì thế."Bầu không khí có chút khó xử. Nam Tinh liếc mắt nhìn biểu cảm của mẹ Nam, không nói gì thêm, cô xoay người rời đi. Nam Vũ cau mày nhìn về hướng Nam Tinh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!