Editor: Kiều Tiếu
"Không sao, chỉ là cảm thấy bản hợp đồng chú bảo Bạch Vũ đem cho Lâm gia kí kia, đãi ngộ cho Lâm gia thật sự quá tốt."
Mí mắt Quyền Tự rũ xuống, không nói gì.
Tống Cảnh Hiên chậc một tiếng,
"Nghe nói tên chủ tịch Lâm gia muốn nhường ghế rồi? Con trai hắn, cái tên Lâm Trường An sẽ kế thừa cổ phần của hắn?"
Ừ.
Quyền Tự hơi cong môi, tỏ vẻ châm chọc.
Mà một bên khác.
Khi Nam Tinh về tới trường thì cũng đã giữa trưa.
Cô thay một bộ đồng phục sạch sẽ, trên cổ tay cột một chiếc băng gạc trắng, hai vai đeo cặp sách, vừa mới bước vào cửa phòng học, tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt đưa mắt nhìn cô.
Trong lớp đang là tiết ngữ văn.
Cô giáo dạy ngữ văn là một phụ nữ trung niên tương đối nghiêm túc.
Cô giáo này ghét nhất là việc đi trễ về sớm, nếu là trước đây thì cô đã sớm răn dạy.
Nhưng mà, hôm nay Nam Tinh lại nhìn thấy được dáng vẻ từ ái trên mặt cô giáo.
Cô vẫy vẫy tay với Nam Tinh.
"Vào đi, về sau đừng đến muộn."
Nam Tinh lên tiếng, Vâng, lão sư.
Nói xong, đi vào.
Tiết này là tiết làm văn.
Tay Nam Tinh cầm bút, xoay một vòng.
Trong mắt bạn cùng bàn của cô là Trần Tinh Tinh lẫn lộn sự ghen ghét và không cam lòng.
"Chẳng phải là biết đàn dương cầm thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ."
Nam Tinh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn bạn cùng bàn một cái.
Nam Tinh không biết là, video cô đàn dương cầm đã được đăng tải lên mạng, hơn nữa còn được Nam Vũ chia sẻ làm cho nhiệt độ càng ngày càng cao.
Không ít danh nhân âm nhạc đều bình luận tán thưởng cô.
Nhiệt độ cao, trường học Nhất Trung Tế thành nhờ đó mà được lên hot search.
Đại khái vì ánh mắt của Nam Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc rất rõ ràng, một bạn học khác ngồi bên đè thấp giọng xuống, nói:
"Nam Tinh, lên Weibo xem đi. Có người đăng video về cậu và Giả Tĩnh Vũ lên mạng."
Nam Tinh nghe xong, lấy điện thoại mở Weibo ra lướt một lượt.
Tại vì nhiệt độ cao nên cũng có rất nhiều tài khoản nhảy ra bắt đầu xé Nam Tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!