Editor: Kiều Tiếu
Ngày càng có nhiều người tụ tập tại cửa hội trường, bởi vì trận đấu của hai người mà có không ít người cầm điện thoại lên quay lại.
Hơn nữa, Nam Tinh thật sự rất xinh đẹp, lại lạnh lùng khó gần.
Mọi người một bên thán phục, một bên lại thấp giọng thì thào bàn tán.
"Người tóc xoăn kia là ai thế? Sao tôi chưa gặp qua bao giờ nhỉ? Thật là đẹp mà, thật là lợi hại."
"Chết tiệt, thật sự là không cùng một cấp bậc mà, nhìn mặt nữ sinh kia xem, đen tới mức giống như ăn phải phân ấy, vậy mà có thể chơi giống y hệt, đây cũng quá trâu bò rồi."
"Thật sự là thiên tài, con mẹ nó nhất định là một thiên tài. Đây là đại sư nào tới hướng dẫn vậy?"
"Ha ha ha ha, cậu bị ngu sao? Không thấy cô ấy mặc đồng phục học sinh của trường Tề Thành Nhất trung chúng ta à? Đây là học sinh đấy."
"Kĩ năng chơi piano này, cũng quá trâu."
Tiếng nghị luận ngoài cửa mơ hồ truyền vào trong tai Giả Tĩnh Vũ.
Sắc mặt Giả Tĩnh Vũ đỏ lên, nắm chạt hai tay.
Cả đời này, sợ là cô còn chưa trải qua chuyện gì khó coi hơn thế này.
Mọi người đều đang khen cái đứa đi ra từ cô nhi viện, không ai thèm muốn kia?
Hiểu biết về trận đấu thì không có.
Giả Tĩnh Vũ nắm chặt tay.
Tiếp tục đi!
Giọng nói trở nên sắc nhọn không ít.
Nam Tinh nhấn từng phím đàn, nâng mí mắt liếc nhìn người đối diện, thanh âm nhàn nhạt.
"Cô đã xem qua 《 Sea Pianist 》 chưa?"
Giả Tĩnh Vũ sửng sốt Cái, cái gì?
Tốc độ ngón tay Nam Tinh chợt tăng lên.
Một khúc piano lưu loát nhanh chóng từ đầu ngón tay cô phát ra.
Tốc độ cực nhanh, hơn nữa tốc độ chơi đàn còn đang không ngừng tăng nhanh.
Hoa cả mắt, hoàn toàn không thể tin được đây là do con người đánh ra.
Hội trường hoàn toàn yên tĩnh.
Thanh âm mãnh liệt kia đánh vào trong lòng mỗi người, chỉ cảm thấy vô cùng rung động.
Cho đến khi, bụp một tiếng.
Tiếng piano đột ngột ngưng lại.
Hai tay Nam Tinh rời khỏi phím đàn, một tay chống lên ghế piano, tư thế lộ rõ vẻ nhàn nhã.
Có người nghe còn đang kích động
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!