Chương 22: Đến Tìm Tôi

Nói xong, Nam Tinh quay đầu bỏ đi, không quan tâm đến khuôn mặt khó coi của Giả Tịnh Văn. Buổi chiều tan học.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy một người ngồi trên chiếc xe chuyên dùng thường để đón cô ta. Lâm Giao Giao vênh váo bước xuống khỏi xe, kiêu ngạo hất mái tóc ngắn của cô ta.

Lâm Giao Giao dựa vào xe, khoanh hai tay trước ngực:

"Nam Tinh, cô thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi."Vừa nói Lâm Giao Giao nhìn Nam Tinh từ trên xuống dưới. Nam Tinh nhìn cô ta nhíu mày, cô ta bám dai thật.

Nghĩ vậy mi mắt cô rũ xuống trong giây lát.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của Lâm Giao Giao:

"Nhưng mà, dù cô có giỏi như thế nào đi nữa, thì chẳng phải cô vẫn phải theo tôi đi gặp anh trai tôi sao?"Nói xong, Lâm Giao Giao cầm điện thoại di động đưa cho Nam Tinh. Điện thoại đang gọi đi, Lâm Giao Giao trực tiếp bấm loa ngoài.

Sau đó, một giọng nói vọng ra từ điện thoại:

"Tiểu Tinh, con đã làm anh trai của Giao Giao bị thương. Cho dù như thế nào, con cũng nên đi xin lỗi người ta một tiếng."Vừa nghe thấy, Nam Tinh nhận ra đây là giọng của mẹ cô.

Giọng nói trong điện thoại tiếp tục vang lên:

"Tiểu Tinh, con nhanh chóng đến bệnh viện với Giao Giao. Mẹ với ba không có ở nhà. Con có thể giúp ba mẹ được không? Đừng gây chuyện nữa, được không?"Những lời này, với Nam Tinh giống như là một gánh nặng. Lâm Giao Giao cười đắc ý, trực tiếp vươn tay mở cửa xe.

"Nam Tinh, đi thôi. Theo tôi đi gặp anh trai."

Tiếp đó Lâm Giao Giao dựa sát vào Nam Tinh, nói bằng một tông giọng chỉ có hai người họ nghe thấy.

"Nếu cô không quỳ xuống xin lỗi, tôi và anh trai nhất quyết sẽ không tha thứ cho cô!"Nam Tinh liếc cái điện thoại trong tay Lâm Giao Giao.

Sau đó, nói chuyện với người bên kia điện thoại: Bà là ai?Lâm Giao Giao sửng sốt một chút, dĩ nhiên người phía bên kia điện thoại cũng ngạc nhiên:

"Tiểu.. Tiểu Tinh à, con đang nói gì vậy? Ta là mẹ con đây."Nam Tinh đeo balo nói với một giọng nói nhẹ nhàng:

"Tôi lớn lên trong cô nhi viện, mẹ ở đâu ra. Cô à, đừng có đùa tôi."

Nói xong, cô vung nhẹ tay lên.

Chiếc điện thoại Lâm Giao Giao của rơi xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan tành. Lâm Giao Giao không thể tin được Nam Tinh lại nói như vậy, cô ta có chút choáng váng:

"Nam Tinh, sao cô dám ăn nói mẹ ruột của mình như vậy?"Nam Tinh nhướn mi lên, vươn tay chạm vào tóc của Lâm Giao Giao.

Lâm Giao Giao muốn trốn, nhưng tay kia của Nam Tinh đã bóp lấy cổ của Lâm Giao Giao, khiến cô ta không thể tránh ra được. Nam Tinh cụp mắt xuống, một lọn tóc xoăn nhẹ rớt xuống che phủ biểu cảm gương mặt của Nam Tinh:

"Lâm Giao Giao, tôi đoán là cô không muốn mái tóc này của mình nữa rồi."

Lâm Giao Giao sững người khi Nam Tinh nhắc đến việc mái tóc của cô ta bị Nam Tinh cắt đi. Trong phút chốc, những gì xảy ra vào ngày hôm đó hiện lên trong đầu của Lâm Giao Giao.

Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Lúc này Nam Tinh mới buông tay ra. Lâm Giao Giao đứng không vững suýt nữa thì ngã xuống đất.

Mãi một lúc sau cô mới tự mình lên xe, đóng sập cửa lại rồi bỏ đi. Cảnh này bị Tần Dịch đang ngồi ở trong xe phía đối diện nhìn thấy.

Đương nhiên, cuộc nói chuyện của cả hai người cũng bị anh ta nghe thấy toàn bộ. Tần Dịch ngồi trong xe nhìn về hướng Nam Tinh đang rời đi, trên mặt hiện ra một chút châm chọc. Không chỉ ảo tưởng kiêu ngạo, mà còn quên cả gốc gác của mình.

Cô ta thậm chí còn không nhận cha mẹ của mình sao?

Tần Dịch hạ mắt xuống, đặt quyển tạp chí trên tay sang một bên. Tài xế thấy vậy mới lên tiếng:

"Cậu chủ, chủ tịch đã có được tin tức của thiếu gia nhà họ Quân, nói là anh đang nhập viện tại một bệnh viện tư trong thành phố. Anh ấy không nhận lời thăm hỏi của bất cứ ai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!