Cậu thanh niên cầm bóng rổ có chút không hiểu:
"Người này lợi hại như vậy sao?"
"Nếu không thì sao, cậu nghĩ xem, anh ta có thể khiến cho quân đội ra tay bảo vệ."Nghe được lời đó, anh chàng cầm bóng rổ cũng im lặng. Sau đó, ba người họ đã lên lầu, cũng không còn nói chuyện nữa.
Đúng lúc này, một bạn nữ nhiệt tình đi ngang qua, nhìn Giả Tịnh Văn với ánh mắt ghen tị:
"Tịnh Văn, chúc mừng cậu."
"Sẽ thật tuyệt nếu tôi có một người em trai như Nam Vũ. Tớ thực sự rất ghen tị với cậu!"
"Đúng vậy, anh ấy chủ động nhắc đến cậu trong cuộc phỏng vấn. Cậu sẽ đi dự tiệc sinh nhật của anh ấy chứ?"Giả Tịnh Văn không hiểu:
"Bữa tiệc sinh nhật nào?"
"A, cậu không biết sao? Tất cả đều ở trên hot search ấy, anh ấy nói rằng sẽ mời chị gái đến cùng nhau đàn piano bốn tay trong bữa tiệc sinh nhật của mình."
Vừa nói, bạn nữ đó vừa lấy điện thoại ra, mở Weibo lên cho cô ta xem.(*) Weibo: trang mạng xã hội như facebook, zalo bên mình. Tìm kiếm phổ biến đầu tiên là [Phỏng vấn Nam Vũ]. Giả Tịnh Văn cầm điện thoại xem cuộc phỏng vấn, càng xem, nụ cười trên môi càng lớn.
Nhắc đến việc chơi piano, cô tất nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất, cũng là duy nhất. Cô bạn bên cạnh ghen tị nói:
"Em trai của cậu thật tốt với cậu."
"A, Tịnh Văn cũng tập luyện rất chăm chỉ. Tịnh Văn đã dành được giải thưởng lớn với tiết mục độc tấu của cậu ấy. Nếu không, cậu ấy làm sao có thể được mời đến bữa tiệc sinh nhật của khoai môn."Giả Tịnh Văn bị một nhóm bạn cùng lớp giữ chặt, hai má ửng hồng, trách móc nói:
"Tiểu Vũ cũng thật là, em ấy chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tớ. Nếu tớ làm trò gì ngu ngốc trong bữa tiệc của em ấy, tớ sẽ mắng chết em ấy."Nghe những lời này, hình như mối quan hệ giữa chị em bọn họ rất thân thiết.
Đúng lúc này, điện thoại của Nam Tinh vang lên.
Giả Tịnh Văn đang ở bên cạnh nhìn sang thì thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, đó là Nam Vũ. Nụ cười trên mặt Giả Tịnh Văn chợt đông cứng lại. Nam Tinh dựa vào tường nhấn nút trả lời: Chuyện gì đó?
Ở đầu điện thoại bên kia, Nam Vũ vừa chơi xong đang ngồi trên ghê sô pha trong phòng chờ, kéo nón đen trên đầu thấp xuống, trên mặt có chút mệt mỏi:
"Nghe nói chị đánh Lâm Trường An bị thương."
Ừm. Nam Tinh trả lời. Cô vừa trả lời, bên kia liên nở một nụ cười, tâm tình cực kỳ đắc ý.
Nam Vũ nói tiếp:
"Để thưởng cho chị có chút não, tôi định chơi piano bốn tay với chị trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Chị nghĩ sao việc xuất này?"
"Ý kiến này không hay lắm." Giọng Nam Tinh yếu ớt trả ời.Tại sao?
"Tôi không có năng khiếu về âm nhạc, và tôi cũng không thể chơi piano."
"Cùng tôi đánh đi mà. Chị cần gì tài năng? Nếu không thể chơi được, chị cứ việc ngồi bên cạnh là được."Nam Vũ kiên quyết, khăng khăng đòi cô phải chơi piano cùng cậu. Nhưng mà, Nam Tinh hơi ngần ngại về việc chơi đàn piano, rất ít việc có thể khiến cô cảm thấy thất vọng.
Nhưng mọi thứ liên quan đến nghệ thuật đều có thể khiến cô suy sụp. Bất kể giáo viên âm nhạc nào được mời đến để dạy cho cô, đều bị người học sinh đầu gỗ này là cô chọc cho tức giận hết. Nam Tinh rũ mí mắt xuống, vết thương nhỏ như hoa hồng ở khóe mắt của cô vô cùng bắt mắt và xinh đẹp.
Giả Tịnh Văn ở một bên nghe thấy những gì Nam Vũ nói, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.
Cô nhanh chóng xua các bạn học khác đi, sau đó ánh mắt của cô dừng trên người Nam Tinh đang nghe điện thoại. Giọng nói của Giả Tịnh Văn có chút to lên, nụ cười vẫn rất ngọt ngào: Em trai gọi sao?Nam Vũ đang nói chuyện trong điện thoại đột nhiên dừng lại:
"Giả Tịnh Văn đang ở bên cạnh chị?"
Nói xong, ánh mắt của Nam Vũ trầm xuống, cậu ta chợt nhớ ra Nam Tinh và Giả Tịnh Văn đang học cùng một trường, cậu bật ngồi thẳng dậy:
"Chị ta đến tìm chị à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!