Quân Trí nhìn cô chằm chằm, từng chút từng chút làm mọi người đều nhìn về phía cô.
"Vì cứu tôi, mà không để ý đến nguy hiểm của bản thân?"Anh cúi đầu đến gần Nam Tinh, vẫn cảm thấy chưa đủ, anh đưa tay vòng qua trực tiếp ôm cô vào lòng. Nam Tinh ngửi thấy mùi máu trên người anh, nhìn theo mắt anh.
Trên cổ tay có một vòng tròn bầm tím đen, lúc này còn đang chảy máu.
Nam Tinh nhìn anh.
"Anh đang chảy máu kìa."Anh nhìn cô không chịu từ bỏ.Trả lời tôi trước.Nam Tinh nhìn anh nói với giọng nói rất kiên định.Tôi sẽ cứu anh.Nhiệm vụ cô làm chưa bao giờ thất bại.
Cô vừa dứt lời, anh mắt của Quân Trí nhàn nhạt nhìn cô, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt, anh phải hít sâu mấy hơi mới có thể bình lắng xuống. Nơi đuôi lông mày cũng hiện ra ý cười, thậm chí khuôn mặt xanh xao ốm yếu nhìn cũng có sức sống hơn.
Anh nắm nhẹ tay cô, bàn tay cô nhỏ hơn rất nhiều so với tay anh. Quân Trí đưa ngón tay của mình đặt vào lòng bàn tay cô, để cô ấy cầm nó. Giọng anh trầm khàn, nói sát bên tai cô:
"Em có muốn tôi không?"Trong đời của Nam Tinh, cô chưa bao giờ hoảng sợ đến vậy, là vì lời nói đột ngột bất ngờ của anh.
Cô muốn thả tay của anh ra, lùi lại phía sau thì chưa kịp làm gì đã bị anh giữ tay lại. Quân Trí nhìn cô.Em chạy cái gì?Vẻ mặt của Nam Tinh nghiêm túc, nói.
"Anh chắc chắn đã bị thương do vụ nổ vừa rồi."Quân Trí sửng sốt, chưa hiểu rõ ý của cô thì Nam Tinh nhìn trợ lý Bạch.
"Kiểm tra kỹ cho anh ấy."Bạch Vũ ngay lập tức trả lời:Được, cô Nam.Trong lúc Quân Trí còn đang choáng váng, Nam Tinh đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh.
Quân Trí hình như vẫn còn muốn nói gì đó.
Đúng lúc này điện thoại di động của Nam Tinh trên đất vang lên.
Cô nhìn tên người gọi, là ba cô.
Cúi người xuống nhặt máy lên, cô nhấc máy. Nam Tinh liếc nhìn Quân Trí nói:
"Xử lý vết thương cho tốt đã."Nói xong, cô quay người rời đi:Cha. Cô nói với điện thoại. Mọi người xung quanh Quân Trí nhanh chóng vây quanh anh, chuẩn bị sẵn sàng tư thế, có người thậm chí còn vác cả cáng qua.
Quân Trí nhướng mắt lên, trong đôi mắt vốn dĩ mờ mịt nay lại có chút phát sáng, nhìn về phía Nam Tinh đang rời đi. Cuối cùng, mi mắt cũng hạ xuống, đôi môi đỏ bật ra tiếng cười.
Rõ ràng là chuyện lớn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tâm trạng của anh lại vô cùng tốt. Còn Nam Tinh.
Cha cô gọi điện câu đầu tiên đã bắt đầu trách móc.
"Nam Tinh, có chuyện gì giữa con và Trường An vậy?"Nam Tinh đi đến cuối đường mới dừng dừng lại.Cha không biết sao?Giọng điệu của cha Nam hơi tức giận.
"Chúng ta cùng Lâm gia đang có hợp tác, sao con có thể làm người ta vào bệnh viện?"
Nam Tinh dừng lại, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai, một vài sợi tóc rơi xuống tai.
Cô ấy vẫn chưa nói câu nào, chỉ có một mình cha Nam nói không ngừng nghỉ.
"Trường An nói với cha là cậu ấy rủ con đi hộp đêm, như vậy đúng là sai nhưng con cũng không thể đánh người. Quan trọng nhất là, tại sao con không mang hợp đồng về bàn bạc với cha, cẩn thận trước khi từ chối nó? Con có biết con đã từ chối một cơ hội lớn như thế nào..."Nam Tinh ngắt lời ông: Cha. editboiLeHaBangCha Nam nghẹ lại:
"Con đang làm cái gì thế?"
"Mối quan hệ cha con chúng ta chỉ kéo dài trong vài tháng. Đừng coi đó là điều hiển nhiên, ông chưa thân với tôi đến vậy."
"Con, con, con, con thật không có giáo dục."Cha Nam mất bình tĩnh trước lời nói của Nam Tinh, ông đột nhiên không nói được lời nào. Nam Tinh dựa vào bức tường phía sau, giọng nói yếu ớt.Tạm biệt. Nói xong cô liền tắt máy. Cô vừa quay người lại thì thấy một anh mập đang đứng cách chỗ cô không xa. Hắn nhìn kỹ khuôn mặt của cô, trong mắt hiện lên sự phấn khích và vui mừng, cũng như có nhiều cảm xúc lẫn lộn khác, trên tay hắn đang cầm một chiếc máy tính.
Sau đó, hắn hỏi nhỏ cô:
"Cô Nam Tinh, cô có nhớ tôi không? Tôi là người lúc nãy ở trong phòng giám sát."Nam Tinh gật đầu: Có chuyện gì vậy?Hắn từ từ tiến lại gần cô, động tác vô cùng khiêm tốn.
"Chỉ là muốn hỏi cô, cô có muốn đến phòng điều tra của chúng tôi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!