Đại điển () là một cụm từ Hán Việt, trong đó:
• Đại () nghĩa là lớn, vĩ đại.
• Điển () nghĩa là nghi thức, lễ nghi, hoặc sự kiện quan trọng.
Vì vậy, đại điển có thể hiểu là một nghi lễ lớn, một sự kiện quan trọng mang tính long trọng, trang nghiêm.
____
"Sư huynh? Tiêu sư huynh có ở đây không?"
Bên ngoài vang lên một giọng nói thăm dò, ngữ điệu cẩn trọng đến mức khiến Quý Quan Kỳ đang trong trạng thái mơ màng giật mình tỉnh giấc.
Y gần như bật dậy ngay lập tức, quay đầu nhìn về phía cửa. Cánh cửa gỗ nhỏ chắn ngang tầm mắt, nhưng chỉ cần nghe giọng, y đã đoán được người bên ngoài là ai.
Sắc mặt Quý Quan Kỳ hơi thay đổi.
Y ngồi trên giường, ổn định lại hơi thở, trong khi bên ngoài, người nọ vẫn kiên trì gọi:
"Tiêu sư huynh có ở đây không? Ta là Hề Nghiêu, áo choàng của huynh đang ở chỗ ta..."
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, Quý Quan Kỳ đã nhận ra đó là Hề Nghiêu.
Y khẽ nhắm mắt, thầm nghĩ có lẽ nên bổ sung thêm vài đệ tử quét dọn trên ngọn núi này.
Nhưng ngẫm lại, dù có thêm bao nhiêu người đi nữa cũng chẳng ích gì—dù sao Hề Nghiêu có thể quang minh chính đại lên núi, chắc chắn là nhờ có Tiêu Ðường Tình đứng sau làm chỗ dựa.
Quý Quan Kỳ thở dài một hơi, vốn không định can thiệp.
Nhưng người bên ngoài thật sự quá phiền phức, cứ như thể nếu không gặp được Tiêu Ðường Tình thì quyết không chịu rời đi.
Ðến mức giọng nói kia lặp đi lặp lại, khiến y cảm thấy như tiếng vang vọng trong đầu.
Cạch.
Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa gỗ bị đẩy mở.
Quý Quan Kỳ ôm kiếm, lười biếng tựa vào khung cửa, cúi mắt nhìn xuống người đang đứng ngoài sân.
Hề Nghiêu đang ôm trong tay chiếc áo bào màu tím, vẫn khoác trên mình bộ y phục trắng đơn giản, dáng người gầy gò.
Khi trông thấy Quý Quan Kỳ, hắn ta mỉm cười, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ hoảng hốt, vội cúi đầu thấp giọng gọi:
Ðại sư huynh.
"Tiêu Ðường Tình chưa về." Quý Quan Kỳ thản nhiên nói, ánh mắt không hề gợn sóng.
"Nếu muốn đợi, thì im lặng. Nếu không đợi, cứ đặt áo ngoài cửa, hắn ta về sẽ tự thấy."
Y liếc nhìn chiếc áo bào trong tay Hề Nghiêu, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú, sau đó nhàn nhạt nói tiếp:
"Trước khi lên núi, chắc hẳn đã có đệ tử nhắc nhở ngươi, không có lệnh bài thì không được tùy tiện vào nơi này."
Hề Nghiêu rõ ràng không ngờ Quý Quan Kỳ lại nói thẳng như vậy. Sắc mặt hắn ta thoáng đỏ lên vì xấu hổ.
Hắn ta ngừng một chút, rồi nhỏ giọng đáp:
"Là ta không hiểu quy củ, lần sau sẽ không tái phạm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!