Ðiện Trấn Nam nằm ở trung tâm đại trận hộ tông của Huyền Thiên Tông, xung quanh có vô số linh thú, trong đó có một con Thanh Loan.
Con Thanh Loan này là do năm xưa Quý Quan Kỳ mang ra từ Tiểu Ðộng Thiên, tự tay ấp nở, sau đó tặng cho Trấn Nam Tiên Tôn làm quà mừng sinh nhật.
Ý định ban đầu của y là muốn tặng sư tôn một linh thú làm tọa kỵ, nhưng Trấn Nam Tiên Tôn vốn luôn phi hành bằng kiếm, nên con tọa kỵ này chỉ có danh mà không có thực.
Nhưng khi nghĩ đến trước lúc chết, con Thanh Loan này vẫn liều mạng cứu mình, Quý Quan Kỳ bỗng cảm thấy một tia ấm áp dâng lên trong lòng.
Vút—
Ðôi cánh khổng lồ lướt qua trước mặt mấy người, Kiều Du không vui nhìn con Thanh Loan bay loạn khắp nơi, sau đó quay sang Quý Quan Kỳ, lẩm bẩm:
"Thật không hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Sư tôn luôn cưỡi kiếm phi hành, vậy mà ngươi lại tặng người một con linh thú làm tọa kỵ, chẳng phải dư thừa sao?"
"Nếu ngươi thấy không hài lòng, có thể bảo Tiên Tôn thả nó về núi rừng." Quý Quan Kỳ bước lên bậc thềm. Câu này khiến Kiều Du nghẹn lời, chỉ có thể tức tối quát: Quý Quan Kỳ!
"Ngươi mà nói to hơn chút nữa, sư tôn sẽ nghe thấy đấy, có khi lại chịu phạt cũng nên." Quý Quan Kỳ vừa đi vừa nói:
"Sư tôn ưa yên tĩnh, chuyện này hẳn không cần ta nhắc ngươi nhỉ?"
Kiều Du bị thua thiệt trong cuộc đấu khẩu, lập tức ghi nhớ chuyện này vào lòng. Hắn giận dữ trừng trừng nhìn bóng lưng gầy gò của Quý Quan Kỳ, sau đó quay sang than phiền với Tiêu Ðường Tình:
"Tên đó càng lúc càng to gan, dám nói chuyện với ta như thế."
Ngươi... Tiêu Ðường Tình định hỏi Kiều Du có thấy Quý Quan Kỳ hôm nay hơi khác thường không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hống hách của đối phương, y liền bỏ ý định mở miệng. Người này không gây phiền phức đã là may, đâu thể mong hắn nhìn ra điều gì.
Ba người tiến đến trước điện Trấn Nam, liền thấy cây Phương Thiên Họa Kích sừng sững ngay chính giữa. Nó tỏa ra linh lực cuồn cuộn, chỉ cần bước ngang qua cũng đã thấy áp lực ghê gớm. Loại uy áp này đủ khiến những tu sĩ cấp thấp bình thường không thể ngẩng đầu lên nổi.
Quý Quan Kỳ vô thức dừng bước, Kiều Du phía sau không chú ý, đâm sầm vào lưng y, khiến y loạng choạng bước về phía trước.
Ngươi làm gì vậy?
Kiều Du ôm lấy sống mũi bị va đau, bực bội nói:
"Ðang yên đang lành tự nhiên dừng lại làm gì?"
"Ngươi đi đường không nhìn à?" Quý Quan Kỳ không khách sáo liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía thần binh trước mặt.
Phương Thiên Họa Kích—thứ mà người thường thậm chí còn không thể vung lên, chỉ riêng danh xưng của nó đã đủ chấn nhiếp toàn bộ tu chân giới. Huống hồ chi, chủ nhân của nó lại là Trấn Nam Tiên Tôn. Cây kích này đã lấy đi vô số mạng sống của tu sĩ, trong đó có cả Quý Quan Kỳ của kiếp trước.
Y hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân đè xu. ống sự run rẩy trong lòng, siết chặt thanh kiếm của mình, đứng thẳng lưng, tiến đến trước điện, sau đó dừng lại, cung kính nói:
"Ðệ tử Quý Quan Kỳ, bái kiến sư tôn."
"Ðệ tử Tiêu Ðường Tình, bái kiến sư tôn."
Tiêu Ðường Tình cũng chắp tay nói theo.
Kiều Du hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Quý Quan Kỳ, nhưng trước mặt Trấn Nam Tiên Tôn, hắn cũng không dám làm càn, lập tức cúi đầu hành lễ:
"Ðệ tử Kiều Du, bái kiến sư tôn."
Cửa điện trước mặt ầm ầm mở ra, bên trong không có ai, chỉ có hai đệ tử quét dọn đứng ở cửa, cung kính nói:
"Ba vị sư huynh, Tiên Tôn đã ở trong điện chờ các huynh. Chúng ta không tiện đi theo, xin mời vào."
Ô Hành Bạch trước giờ không thích có người ngoài bước vào đại điện. Ngoại trừ ba vị đệ tử thân truyền của hắn, ngay cả đệ tử quét dọn do tông môn phái đến cũng không dám bước vào trong nửa bước, chỉ có thể chờ ở ngoài.
Không biết có phải là ảo giác của Quý Quan Kỳ hay không, nhưng ngay khoảnh khắc cửa điện vừa mở ra, y thoáng ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến y gần như nghĩ rằng mình đã lầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!