Người vừa rồi...
Lý Hành Chu cưỡi Thiên Lý Câu đi song song cùng Quý Quan Kỳ. Hai người đã bỏ lại Tiêu Đường Tình khá xa, nhưng hắn vẫn nhận ra sắc mặt Quý Quan Kỳ không tốt, dường như đang nghĩ gì đó.
Trên đường đi, y hơi lơ đãng, thần trí không tập trung. Lý Hành Chu liền chủ động hỏi:
"Ngươi không thích hắn à?"
Quý Quan Kỳ bật cười, nghiêng đầu đáp:
"Vừa rồi cảm ơn ngươi. Ta chỉ chưa từng thấy ngươi dùng vũ khí, không ngờ ngươi cũng là kiếm tu."
Nếu không phải kiếm tu, làm sao có thể thi triển kiếm thuật điêu luyện đến thế? Khi Lý Hành Chu giao đấu với Tiêu Đường Tình, Quý Quan Kỳ đã thấy rất rõ—kiếm pháp của hắn không hề kém mình.
Y hơi nghi ngờ.
Một nhân vật như vậy, cho dù ẩn dật đến đâu, bên ngoài ít nhiều cũng phải có chút tiếng tăm. Thế mà trước đây, y chưa từng nghe đến cái tên Lý Hành Chu.
"Miễn cưỡng tính là vậy."
Lý Hành Chu vẫn phe phẩy cây quạt trong tay, nhàn nhạt nói,
"Trước kia ta thích nghiên cứu đủ loại vũ khí, nên cũng biết sơ qua mấy thứ."
"Vậy vũ khí bản mệnh của ngươi là gì?"
Thông thường, người tu hành đều có binh khí bản mệnh mang theo bên mình để tiện sử dụng. Nhưng từ khi gặp Lý Hành Chu đến giờ, Quý Quan Kỳ chưa từng thấy hắn dùng thứ gì cả. Điều này khiến y âm thầm cảnh giác.
Dù gì thì ở tu chân giới, chuyện giết người đoạt bảo cũng không hiếm.
"Nó đây, nhưng đã hỏng rồi."
Lý Hành Chu lấy một thanh kiếm từ túi Càn Khôn, vung tay ném qua cho Quý Quan Kỳ.
Thanh kiếm nhìn hết sức tầm thường, trên thân là những vết nứt chi chít, có thể thấy đã từng được sửa chữa rất nhiều lần. Các ký hiệu Luyện Khí Tông khắc đầy trên thân kiếm, nhiều đến mức gần như không còn chỗ trống.
Quý Quan Kỳ giật mình hỏi:
"Đây là bản mệnh kiếm của ngươi? Đã bị tổn hại nhiều lần như vậy rồi..."
"Bị thương thì có ảnh hưởng đấy," Lý Hành Chu cười nói,
"Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi. Lần cuối cùng vết nứt quá nặng, đến cả Luyện Khí Tông cũng không xử lý được, nên ta đành cất nó vào túi Càn Khôn, tính sau này đến Luyện Khí Tông chọn một món khác hợp hơn."
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ lập tức nhớ tới Giang Tương Nam. Hắn cũng từng có một thanh bản mệnh binh khí, sau lại cảm thấy không phù hợp nên đổi sang món khác.
Dù vậy chuyện này cũng khá hiếm, phần lớn người tu hành một khi đã chọn binh khí bản mệnh thì sẽ dùng đến suốt đời.
"Thiên Cơ Các nguy hiểm tới mức đó sao? Cả binh khí của ngươi mà cũng hư hại đến mức này."
Quý Quan Kỳ đưa tay chạm lên những ký hiệu trên thân kiếm, truyền chút linh lực dò xét, xác nhận bên trong đúng là có dấu vết pháp khí bản mệnh. Xem ra Lý Hành Chu không nói dối.
Lý Hành Chu như không nhận ra hành động của y, vẫn cưỡi ngựa đi phía trước, điềm nhiên nói:
"Dĩ nhiên là nguy hiểm rồi. Những chuyện dính đến thiên đạo, có cái nào không nguy hiểm đâu?"
Quý Quan Kỳ gật đầu, trả kiếm lại cho hắn.
"Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, cũng đến lượt ta hỏi ngươi rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!