Thật ra, Lộ Tiểu Trì chỉ hỏi một câu mà người bình thường ai cũng sẽ hỏi, vậy mà lại khiến Quý Quan Kỳ khựng lại trong chốc lát.
Y dường như chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nên theo bản năng sững người. Nhưng rất nhanh, y phản ứng lại, mỉm cười nói:
"Dĩ nhiên ta phải đi tìm linh dược ta cần rồi. Bí cảnh thế này đâu phải lúc nào cũng mở, nếu trở về tay trắng thì chẳng phải uổng phí công sức sao?"
Trong mắt y ánh lên nét cười, y ôm kiếm, tựa lưng vào Thanh Loan. Nó bay rất nhanh, gió thổi tung mái tóc vốn đã được buộc cao của y, lại càng làm y thêm phần phóng khoáng.
Lộ Tiểu Trì nhìn bóng người phía trước, bất giác thấy Quý Quan Kỳ vốn nên sống như vậy—tự do tung hoành giữa trời đất, không bị điều gì ràng buộc, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại, vô ưu vô lo.
Ý nghĩ ấy đến rất bất ngờ, khiến hắn phải lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Hắn hỏi:
"Ta giúp được gì không?"
"Ngươi sống sót trở về là được rồi."
Quý Quan Kỳ từ đầu đến cuối không hề động đậy, ánh mắt lướt qua vết thương trên chân phải của Lộ Tiểu Trì. Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên, nhưng lúc này không có thời gian để nghĩ nhiều, y chỉ dặn thêm:
"Nhớ kỹ lời ta nói, đừng kể với ai rằng ngươi từng vào bí cảnh này. 'Ngọc quý cũng mang họa', hiểu không?"
"Hiểu rồi, Lý công tử."
Lộ Tiểu Trì gật đầu mạnh.
Hắn cũng tự biết bản thân tu vi còn thấp, ở lại chỉ gây thêm phiền phức. Thà nhân lúc này rút lui, còn hơn sau này vướng chân Quý Quan Kỳ. Dù sao y vốn đã rất mạnh, chỉ cần không đụng phải đám người xui xẻo kia thì không thành vấn đề.
Nghĩ đến đó, Lộ Tiểu Trì lại nhớ đến đám người kia. Trước đây hắn từng ngưỡng mộ Huyền Thiên Tông, nhưng bây giờ đến cả Trấn Nam tiên tôn cũng chẳng lọt nổi vào mắt hắn nữa.
Hắn không rõ giữa họ và Quý Quan Kỳ có ân oán gì, nhưng một điều chắc chắn: họ đang ức hiếp Quý Quan Kỳ.
Phía trước rồi.
Quý Quan Kỳ vỗ nhẹ lên cổ Thanh Loan ra hiệu hạ xuống, sau đó quay sang dặn Lộ Tiểu Trì:
"Lát nữa ngươi đi thẳng qua vết nứt kia, đừng nấn ná."
Rõ! Lộ Tiểu Trì đáp lớn.
Thanh Loan đột ngột lao xuống, khiến Lộ Tiểu Trì hoảng hốt bám chặt vào lông nó, quần áo bị gió tạt phần phật. Trong chớp mắt, hắn đã bị thả xuống đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, nó đã cất tiếng hót vang, lập tức chao cánh bay đi mang theo Quý Quan Kỳ, không dừng lại dù chỉ một giây.
Đi thôi.
Cuối cùng Quý Quan Kỳ không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt. Vừa rồi vì có Lộ Tiểu Trì, y không dám động đậy, sợ linh khí trong người rối loạn. Giờ không cần kiềm chế nữa, thương thế do trận chiến với Kiều Du bùng phát dữ dội.
Y lau máu trên môi, cười khẽ:
"Chỉ là thua một trận thôi mà."
Nhưng chính vì vậy, y càng phải lấy bằng được Tẩy Tủy Đan. Trong thế giới tu luyện này, ai lại không muốn có thiên phú hơn người, tu vi vượt trội?
Thanh Loan quá nổi bật, khi bay qua lãnh thổ của linh thú khác thì lập tức bị chọc giận. Nhưng với tốc độ cực nhanh, những con linh thú kia chỉ có thể gầm lên giận dữ, không con nào đuổi kịp.
"Lát nữa thả ta xuống."
Quý Quan Kỳ ôm ngực, lấy một viên Hồi Xuân Đan từ túi trữ vật nuốt vào, nói:
"Phía trước chính là phương Bắc. Ta nhớ có một vị tiên nhân từng ngã xuống ở đó, có khả năng Tẩy Tủy Đan nằm gần chỗ ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!