Chương 28: Tương Ngộ

Dãy Huyền Kim Sơn là ranh giới tự nhiên giữa Vạn Thú Tông và Linh Thú Cốc, thường ngày vốn là nơi các đệ tử Vạn Thú Tông lên tìm linh thảo hoặc săn bắt linh thú. Còn những tu sĩ có tu vi cao hơn thì sẽ trực tiếp tiến sâu vào Linh Thú Cốc để bắt giữ linh thú cấp cao.

Lần này, Động Thiên Phúc Địa sắp mở, người đến từ khắp nơi đã tụ tập đầy rẫy trên núi — từ đệ tử các đại tông môn cho đến tán tu vô môn vô phái.

Ai nấy đều mang theo cùng một mục tiêu: tìm cơ duyên trong bí cảnh.

"Vô Vi huynh, lần chia tay ở Quan Lan Sơn cũng hai ba năm rồi nhỉ?"

"Chẳng phải là Trịnh Bá huynh sao? Thất lễ, thất lễ."

"Lần này Vạn Thú Tông cử ai dẫn đội vậy? Không thấy tin tức gì cả."Huyền Thiên Tông thì do ba đệ tử của Trấn Nam Tiên Tôn dẫn đầu. Nghe nói tiên tôn đang bế quan, chưa rõ có đến hay không.Ba đệ tử?

Không phải là Quý Quan Kỳ, Tiêu Đường Tình và Kiều Du sao?Không, là tiểu đệ tử mới nhận. Còn Quân Tử Kiếm Quý Quan Kỳ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó... gần đây Huyền Thiên Tông đang ráo riết truy tìm."

Bầu không khí chia làm hai vùng rõ rệt.

Một bên là đệ tử các tông môn lớn với phù văn đặc trưng thêu trên trang phục, dáng vẻ cao ngạo không giấu diếm. Bên kia là đám tán tu tụm năm tụm ba, vừa dè chừng vừa dò xét.

Quý Quan Kỳ cũng nghe thấy đám người đang bàn tán về mình. Nhưng y không để tâm, vì chẳng bao lâu sau, chủ đề này đã bị các tin tức giật gân khác che lấp.

Lý công tử.

Lộ Tiểu Trì chen lên phía trước, dáng người gầy gò bị người khác đẩy qua đẩy lại. Hắn cố rướn người lên nhưng bị Quý Quan Kỳ giữ lại.

"Chúng ta không tiến lên chút sao?"

Hắn nhỏ giọng hỏi.

"Nếu chậm một bước, bảo vật tốt đều bị người khác lấy mất đấy!"

Không cần vội. Quý Quan Kỳ đáp, giọng thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy.

"Bí cảnh này rất rộng. Vào trước hay sau, nhiều nhất chỉ chênh nhau thời gian uống một chén trà."

Nói rồi, khóe mắt y quét qua dòng người phía trước. Với dung mạo hiện giờ — bình thường đến mức không thể chú ý — cùng Lộ Tiểu Trì bên cạnh trông chỉ như một thiếu niên lanh lợi hơi gầy yếu, cả hai hoàn toàn bị chìm trong đám đông.

Trái lại, ba đệ tử của Huyền Thiên Tông vừa xuất hiện đã lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Thật đáng tiếc. Quân Tử Kiếm rời đi không đúng lúc. Nếu không, lần này hắn cũng có phần rồi."

Một tán tu lắc đầu cảm thán.

"Ngươi nói xem, liệu hắn có hối hận không? Hay là... đã trà trộn vào đám người, định kiếm chút gì đó?"

"Người khác có thể, nhưng Quý Quan Kỳ thì không."

Một tán tu khác khẽ đáp.

"Ngươi không hiểu hắn đâu."

Nghe vậy, khóe môi Quý Quan Kỳ khẽ nhếch, ánh mắt thản nhiên.

Nếu không trải qua kiếp trước, có lẽ y cũng nghĩ đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhưng y đã từng vào Động Thiên Phúc Địa rồi.

Kiếp trước, y cùng Ô Hành Bạch và ba vị sư đệ tiến vào. Ngay khi bước qua cánh cổng bí cảnh, Ô Hành Bạch vung tay phá tan sương độc, sau đó thả lỏng cho các đệ tử tự do hành động. Hắn không hỏi han, cũng chẳng can thiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!