Chương 24: Cứu Người

"Một văn tiền một cái bánh bao đây! Vừa ngon vừa rẻ, không mua là tiếc!"

"Công tử, lại đây xem thử trâm cài nè! Mua tặng phu nhân, đảm bảo nàng sẽ thích mê!"

Âm thanh rao hàng rộn rã vang khắp con phố. Quý Quan Kỳ đi dạo giữa chợ, ánh mắt không ngừng đảo qua các quầy hàng đủ sắc màu. Mọi thứ ở đây đều mới mẻ với y, khiến y thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút.

Trên đường, y tiện tay mua vài món đồ lặt vặt, nhét hết vào túi càn khôn, chủ yếu là định mang về cho Thanh Loan chơi.

Bách Điểu Thành nổi tiếng với linh cầm, linh thú thuộc loài chim xuất hiện khắp nơi trong thành. Tuy vậy, đa số đều là loài bình thường, chứ chim quý hiếm như Thanh Loan thì không dễ gặp. Hơn nữa, loài này còn có sức mạnh đáng gờm, đến cả tu sĩ bình thường cũng khó mà chống nổi một đòn từ nó.

Dù thế, hiện tại Thanh Loan đã biến hóa thành một con chim xanh nhỏ, trông chẳng có gì đặc biệt. Người ngoài nếu không tinh mắt thì khó mà nhận ra đây là linh thú cấp cao.

"Ngươi đừng bay lung tung," Quý Quan Kỳ thấp giọng dặn.

"Chỗ này tuy không ai biết rõ ngươi là gì, nhưng dù sao cũng là địa bàn của Vạn Thú Tông. Nhỡ đâu gặp cao thủ có thể nhìn ra nguyên hình của ngươi rồi bắt mất thì sao?"

Y đã mấy lần định túm lấy Thanh Loan giữ lại, nhưng con chim này vốn quen tự do, cứ tưởng y đang chơi đùa với nó.

Cuối cùng, Quý Quan Kỳ đành chịu thua, bèn nghiêm mặt dọa:

"Lúc đó ta không cứu nổi ngươi đâu."

Thanh Loan lập tức đáp xuống, đậu lên vai y, cọ nhẹ vào má như đang làm nũng, chẳng khác gì đang nói:

"Ngươi chỉ giỏi hù dọa thôi."

"Công tử, con chim này của ngài đẹp thật đấy."

Một tiểu thương bên đường trông thấy Thanh Loan, liền tươi cười bước lại:

"Ngài không xem thử lồng chim của ta sao? Bốn mặt đều có pháp trận cấp thấp, chim thường tuyệt đối không thoát ra được!"

Quý Quan Kỳ liếc mắt nhìn chiếc lồng, âm thầm than thở. Quả là đất của Vạn Thú Tông, bán gì cũng gắn với linh thú.

Không cần đâu, y mỉm cười từ chối. Ta chỉ đi dạo thôi.

Vả lại, Thanh Loan không đời nào chịu để bị nhốt. Pháp trận cấp thấp này với nó chỉ như không khí.

Thấy không bán được lồng, tiểu thương nhanh chóng chuyển sang mời mọc mấy loài linh cầm trong lồng:

"Hay công tử xem thử những con này đi? Đây là Tuyết Ngọc Điểu, lông trắng như tuyết, rất đẹp. Còn đây là Huyễn Điểu với đủ sắc màu, và Hỏa Diễm Điểu đỏ như lửa—"

Gã chưa kịp nói xong, Thanh Loan đã mổ Quý Quan Kỳ một cái vào cổ.

Y rụt vai, hít nhẹ một hơi, xoa xoa cổ rồi gượng cười:

"Không cần thật mà, đa tạ."

Nói rồi y nhanh chân bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: Mổ ta làm gì?

Người ta bảo chim nuôi lâu sẽ giống chủ. Chủ thế nào, chim thế nấy. Quý Quan Kỳ suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân cũng đâu phải kiểu người hay ghen tuông hay chiếm hữu gì.

Chợt, hình ảnh Ô Hành Bạch lướt qua trong đầu y.

Nhưng y lắc đầu ngay. Người kia từ đầu đến cuối nào có quan tâm gì tới Thanh Loan, đâu thể tính là chủ nhân.

Không còn đám người Huyền Thiên Tông bên cạnh, Quý Quan Kỳ cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn nhiều. Dạo phố cũng thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Đang vui vẻ đi dạo cùng Thanh Loan thì đột nhiên, phía xa truyền đến tiếng cãi vã ồn ào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!