Chương 16: Hề Nghiêu giả mạo

Tà tu thường ra tay vào ban đêm. Quý Quan Kỳ nghĩ rằng với sự có mặt của Ô Hành Bạch, không ai dám manh động.

Nhưng y đã đánh giá thấp sự liều lĩnh của đối phương.

Tiếng gõ cửa vang lên khi Quý Quan Kỳ đang tựa vào cửa. Y lập tức tỉnh dậy, quay đầu về phía cổng khách điếm, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng hành động nếu có gì bất thường.

"Còn phòng trống không? Cho ta nghỉ lại một đêm."

Giọng nói từ bên ngoài vọng vào, giống như một người lữ khách mệt mỏi đang tìm nơi dừng chân.

Không chỉ Quý Quan Kỳ, các đệ tử khác cũng bị đánh thức. Chỉ riêng Ô Hành Bạch vẫn ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm mắt, không phản ứng gì.

Hắn dẫn học trò xuống núi để rèn luyện, không phải để bảo vệ an toàn cho họ. Nếu chưa nguy cấp đến tính mạng, hắn sẽ không can thiệp.

"Không còn phòng, mời người tìm chỗ khác."

Một đệ tử lên tiếng.

Quý Quan Kỳ liếc nhìn người vừa đáp, cảm thấy có điều bất ổn.

Quả nhiên, sau tiếng trả lời, người bên ngoài ngừng gõ cửa. Nhưng chưa ai kịp yên tâm thì cánh cửa đã bị đá văng. Một luồng khí đen ùa vào. Người đứng ngoài toàn thân bị bao phủ bởi bóng tối, tóc dài che kín mặt, cất tiếng cười the thé:

"Quả nhiên có người tu đạo! Thơm thật đấy, linh lực thơm thật!"

Vừa dứt lời, hắn lập tức xông vào.

Đệ tử vừa nói chuyện hoảng hốt lùi lại. Nhưng kẻ kia lao đến quá nhanh. Trong tích tắc, hắn đã ở ngay trước mặt. Đệ tử kia chưa kịp dùng vũ khí thì đã cận kề cái chết.

Một ánh kiếm sắc bén chớp lên, chắn giữa hắn và kẻ địch.

Luồng kiếm lạnh lẽo, sức mạnh ổn định, khiến tà tu bị đẩy lùi ba bước. Hắn cúi nhìn cánh tay bị rạch một đường sâu, sau đó đưa lên mũi ngửi.

"Kiếm của người quân tử... Quý Quan Kỳ?!"

"Kiều Du, cùng ta đánh trả."

Chỉ sau một lần giao đấu, Quý Quan Kỳ đã biết đối phương không phải hạng xoàng. Nếu là loại tà tu yếu mà kiếp trước y từng gặp, hắn đã mất mạng ngay ở đòn đầu tiên.

Nhưng trong ký ức của mình, bọn này chưa từng xuất hiện ở thị trấn này. Có điều gì đó đã thay đổi.

Tiêu Đường Tình được phân công bảo vệ các học trò khác. Kiều Du dù không tình nguyện, vẫn rút cung Truy Nguyệt, tập trung sức mạnh vào mũi tên, nhắm thẳng về phía tà tu.

Thấy cây cung ấy, tên kia phá lên cười:

"Lại là thiếu tông chủ của Huyền Thiên Tông. Nếu giết được ngươi, lão già kia chắc sẽ đau khổ lắm!"

"Không biết điều! Muốn chết hả!" Kiều Du quát.

Với Kiều Du chắn phía trước, Quý Quan Kỳ rảnh tay hơn trong chiến đấu.

Nhưng địch không chỉ có một. Hai tên nữa nhanh chóng lao vào.

Quý Quan Kỳ giơ kiếm đỡ đòn, đồng thời ra lệnh:

"Chưa rõ chúng từ đâu đến, đừng để chúng lại gần các học trò khác."

"Không cần ngươi nhắc!" Kiều Du gắt, liên tục bắn ba mũi tên, mũi sau nhanh hơn mũi trước.

Hai kẻ mới đến rõ ràng yếu hơn tên đầu tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!