Thanh Loan luôn thích bay quanh Điện Trấn Nam, nhưng mỗi khi Ôn Hành Bạch trở về, nó lại trở nên ngoan ngoãn, lặng lẽ đậu ở bên cạnh.
Lúc Ôn Hành Bạch trở về, hắn liền trông thấy con chim này đang đứng trong góc. Hần nhớ lại rằng ba năm trước đây, con Thanh Loan này là quà sinh thần mà Quý Quan Kỳ tặng cho hắn.
Nhưng vì quà tặng sinh thần của hần quá nhiều, từ kỳ trân dị bảo đến những vật phẩm hiếm có, chẳng có thứ gì có thể khiến hắn động tâm, bao gồm cả con Thanh Loan này.
Qua đây.
Ôn Hành Bạch khẽ vẫy tay. Thanh Loan liếc nhìn xung quanh, không thấy ai khác, liền nghiêng dầu, xác nhận rằng vị tiên tôn này đang gọi mình, sau đó mới hơi do dự mà nhấc chân bước tới.
Nuôi gầy đi rồi.
Ánh mắt hắn trầm xuống một chút. Khi hắn vừa định vươn tay chạm vào đầu nó, Thanh Loan lại cúi thấp đầu như thể sợ hãi.
Bàn tay Ôn Hành Bạch khựng lại giữa không trung, hắn gần như không nhận ra mình đã thở dài một hơi.
"Ngươi là do hắn tặng cho ta, vậy mà hắn không đến xem ngươi sao?"
Ôn Hành Bạch như thể tìm được một cái cớ để che giấu sự khó chịu trong lòng, tiện tay vỗ nhẹ Thanh Loan một cái rồi quay người bước vào đại điện. Hai vị đệ tử quét tước trong điện nín thở, không dám lên tiếng.
Trước đây, mỗi lần hắn bế quan xong, trong điện luôn có bóng dáng của Quý Quan Kỳ. Giống như lời của tông chủ, trời chưa sáng y đã dậy luyện kiếm, sau đó đến diện này hầu hạ hần, chăm sóc linh thú, trồng linh thảo.
Chỉ cần Trấn Nam Tiên Tôn cần thứ gì, dù có khó đến đâu, chỉ cần y có thể tìm được, y nhất dịnh sẽ mang về.
Nhưng hiện tại, đại điện lạnh lẽo, trống vắng đến mức âm thanh nói chuyện cũng có thể vọng lại. Tựa như nơi này chỉ còn lại một mình Ôn Hành Bạch.
Hắn không thích như vậy.
Giống như lần đầu tiên sau khi Quý Quan Kỳ rời đi, hắn đã ngồi rất lâu trong điện, luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì dó.
Cái sự trống trải này, kéo dài suốt mấy chục năm.
Ôn Hành Bạch đứng dậy, đi ra khỏi điện. Đệ tử quét tước đứng ở cửa thấy tiên tôn chỉ ở trong điện chưa đầy một tuần trà đã lại rời đi, liền thấp giọng hỏi đồng môn bên cạnh:
"Tiên tôn đi đâu vậy? Ngươi có cảm thấy lần này người xuất quan có chút khác biệt không?"
"Ngươi diên rồi à? Cũng dám bàn luận chuyện của tiên tôn?" Người còn lại lập tức ngăn cản, nghiêm túc nói:
"Huống hồ, đâu phải tiên tôn khác biệt, rõ ràng là Điện Trấn Nam thay đổi. Bây giờ trống vắng quá, ngoài chúng ta ra, còn ai ở đây nữa?"
Nói cũng đúng.
Người kia gật đầu, thở dài:
"Nói mới nhớ, Đại sư huynh đã lâu rồi không tới."
Thật ra, Ôn Hành Bạch cũng không đi xa. Hắn chỉ đứng dưới bóng cây bên ngoài căn nhà gỗ. Ngày mai, họ sẽ xuất phát đến La Trấn, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an. Ở cảnh giới của hắn, đối với một số việc, luôn có những linh cảm nhất định.
Đây cũng là lý do tại sao lần này, hắn nhất định phải đích thân đến La Trấn.
Người trong căn nhà gỗ kia cũng trằn trọc không ngủ được. Quý Quan Kỳ nằm trên giường một lát, rốt cuộc vẫn ngồi dậy. Nghĩ đến việc ngày mai phải xuất phát, y liền tỉ mỉ lau chùi lại thanh Quân Tử Kiếm của mình một lần nữa.
Hành lý của y không nhiều, từ lầu đã được gói gọn trong túi Càn Khôn, để tiện cho việc bỏ trốn.
Hành lý nhiều nhất phải kể đến Kiều Du. Từ đan dược, vũ khí, phù triện, cái gì cũng có, thậm chí lính thạch đủ để tiêu cả đời cũng chất dầy trong túi Càn Khôn của hắn. Cũng may cấp bậc của túi đủ cao, nếu không thật sự chẳng chứa nổi hành lý của hần.
Bên ngoài, chim chóc lặng ngắt như tờ.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, sáng rực như ban ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!