Chương 136: Ngoại Truyện 5

"Nghe chưa? Từ lúc Huyền Thiên Tông sụp đổ, tông chủ Kiều Thiên Y mất tích, Thiên Đạo Thạch Bi cũng vỡ vụn, thiếu tông chủ thì mất hết tu vi. Cả tông môn tan rã, đến trụ cột vững chắc nhất là Trấn Nam tiên tôn cũng chẳng rõ tung tích."

"Sao lại bảo là không rõ tung tích? Không phải hắn đã kết đạo lữ với Kiếm Tôn rồi à?"

"Chuyện thiên hạ đồn thổi thì làm sao mà tin cho được?"

Ba người đang rôm rả trò chuyện trong một khách điếm, thì bất ngờ có một vò rượu đặt xuống trước mặt họ.

Cả ba cùng ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một người đang mỉm cười, dáng vẻ phong lưu tiêu sái.

"Vì sao lại không thể tin? Chuyện này là thật đấy. Vò rượu này coi như ta mời các vị. Tương phùng là duyên, mong ngày sau còn có dịp gặp lại."

Nói rồi, người nọ khẽ cười, rút thanh kiếm sau lưng, xoay người rời đi, bỏ lại ba người vẫn còn sững sờ chưa kịp hoàn hồn.

"Quý Quan Kỳ? Là Kiếm Tôn sao?" Một người trong nhóm thì thào.

Quân Tử Kiếm, bạch y, ngân quan, dung mạo tuấn mỹ – ngoài Quý Quan Kỳ thì còn ai nữa vào đây?

Thế nhưng điều khiến họ kinh ngạc nhất không phải là thân phận của y, mà là vò rượu kia – cùng câu nói khi rời đi.

Ba người nhìn nhau, ánh mắt hoang mang pha lẫn hưng phấn, đồng loạt bật thốt:

"Hóa ra lời đồn là thật! Kiếm Tôn và Tiên Tôn thật sự đã kết thành đạo lữ? Chuyện này... thật là..."

"Chính là duyên trời định!"

Người bên cạnh lập tức tiếp lời, giọng đầy khẳng định.

Với tu vi của Quý Quan Kỳ, thính lực đương nhiên không tầm thường. Nhưng khi nhìn vò rượu đặt trước mắt ba người, y cũng chẳng buồn quay lại, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.

Cả ba người đều không nhịn được bật cười:

"Chuyến đi này đúng là không uổng công!"

Bên ngoài, một người đang dắt theo hai con ngựa. Vừa thấy Quý Quan Kỳ bước ra, hắn liền mỉm cười, đưa dây cương của một con cho y rồi nói:

"Ngươi nỡ lòng nào tặng đi vò Trúc Diệp Thanh kia thật sao?"

"Có người chúc mừng, thì xem như rượu mừng vậy thôi."

Quý Quan Kỳ bật cười, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên ngựa, kéo dây cương xoay người lại, nhìn về phía Ô Hành Bạch đang đứng bên dưới.

"Nhưng mà Trúc Diệp Thanh của ta, giờ thì hết sạch rồi."

Ta sẽ ủ thêm. Ô Hành Bạch đáp lời bằng giọng chắc nịch,

"Cam đoan sẽ đủ cho ngươi uống cả đời."

Nghe vậy, Quý Quan Kỳ cười sảng khoái, vung roi thúc ngựa phóng đi. Ô Hành Bạch cũng không chần chừ, nhanh chóng lên ngựa đuổi theo sát phía sau.

Thật ra, Quý Quan Kỳ cũng không có mục tiêu cụ thể nào cho hành trình lần này.

Trước kia y từng nghĩ rằng sẽ hành hiệp trượng nghĩa, ngao du khắp thiên hạ, rút kiếm diệt ác như một vị hiệp khách cô độc.

Chỉ là... lúc đó y nghĩ mình sẽ độc hành, không ngờ hôm nay lại có thêm một người theo sau.

Gió xuân vẫn còn se lạnh, vó ngựa lao qua cánh đồng cỏ, giẫm lên những vũng nước đọng, khiến bọt nước văng tung tóe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!