Chương 12: Thỏ con đã chết

Ô Hành Bạch là ai?

Chỉ cần tùy tiện bắt một người trong giới tu chân để hỏi, e rằng ngay cả những tu sĩ bình thường cũng không dám nhắc đến danh hiệu của hắn.

Nói hắn là kẻ mạnh nhất trong giới tu chân cũng không hề quá lời—hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đó.

Thế nhưng giờ đây, kiếm quang lướt qua, ngay trước mắt hắn, chém đứt một lọn tóc. Vậy mà hắn chẳng hề né tránh.

Thậm chí, hắn còn không buồn chớp mắt, như thể đã đoán chắc rằng Quý Quan Kỳ tuyệt đối sẽ không thực sự làm mình bị thương.

Sư tôn.

Quý Quan Kỳ thu kiếm, bước nhanh đến. Thấy mấy sợi tóc của Ô Hành Bạch bị kiếm quang cắt đứt, y lập tức quỳ một gối xuống nhận lỗi:

"Đệ tử không biết sư tôn có mặt ở đây, suýt nữa đã đả thương người. Là lỗi của đệ tử."

Ô Hành Bạch hờ hững nâng tay, đỡ y đứng dậy, thản nhiên nói:

Không sao.

Sau đó, cả hai liền rơi vào một sự trầm mặc kỳ lạ.

Trước đây, Quý Quan Kỳ chưa bao giờ để bầu không khí giữa hai người trở nên ngượng ngập. Y luôn chủ động tìm đề tài để nói, khi thì kể chuyện thú vị trong tông môn, lúc lại bàn về những giai thoại kỳ bí trong giới tu chân.

Nhưng dù y có nói gì, Ô Hành Bạch cũng chỉ lặng lẽ lắng nghe, rất ít khi đáp lại.

Thế mà lúc này, Quý Quan Kỳ chẳng nói gì nữa. Dường như y đã không còn muốn chia sẻ bất cứ điều gì với Ô Hành Bạch.

"Kiếm pháp của ngươi có tiến bộ, nhưng ra chiêu quá vội vàng, thiếu đi sự ổn định." Ô Hành Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước.

Nhưng chủ đề hắn có thể nói cũng chỉ xoay quanh việc chỉ điểm tu hành:

"Muốn nhanh lại hóa chậm, mọi thứ đều nên chậm rãi mà tiến."

"Đa tạ sư tôn chỉ dạy, đệ tử xin ghi nhớ." Quý Quan Kỳ cung kính đáp.

Đột nhiên, tà áo Ô Hành Bạch khẽ động. Quý Quan Kỳ liếc mắt nhìn qua, nhưng rất nhanh lại thu ánh mắt về, làm như không thấy.

Ngay sau đó, Ô Hành Bạch rút tay từ phía sau ra.

Lúc này, Quý Quan Kỳ mới nhìn rõ—trong tay hắn là một con thỏ nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, trông có vẻ không lớn lắm.

Rõ ràng chỉ là một sinh vật yếu ớt, vậy mà lại bị sát khí trên người Ô Hành Bạch dọa đến phát run, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi.

Quý Quan Kỳ chưa từng nghĩ rằng, Ô Hành Bạch không mang theo trường kiếm, mà lại mang theo một con thỏ.

"Nghe nói ngươi từng nuôi qua."

Đây là lần đầu tiên Ô Hành Bạch làm chuyện như thế này. Hắn hơi mất tự nhiên, nhưng Quý Quan Kỳ đang cúi đầu nên không nhận ra.

Y chỉ nghe thấy hắn nói tiếp:

"Trên đường đến đây ta nhìn thấy nó, liền tiện tay nhặt về. Ngươi nuôi đi."

"Đệ tử không có kinh nghiệm nuôi thỏ, mong sư tôn thứ lỗi."

Quý Quan Kỳ lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay Ô Hành Bạch đang đưa tới.

Động tác ấy khiến hắn khựng lại, tay dừng giữa không trung. Con thỏ trong lòng hắn cũng co rúm người lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!