Chương 11: Ập vào trước mặt

Trong đám đông huyên náo, Kiều Du bảo vệ người phía sau một cách chặt chẽ, hắn nhíu mày nhìn đám đệ tử đội chấp pháp trước mặt, có phần ngạo nghễ nói:

"Ngươi chẳng lẽ không biết chúng ta là ai sao?"

"Biết, nhị đệ tử Kiều Du và tứ đệ tử Hề Nghiêu của Trấn Nam Tiên Tôn." Người lên tiếng khoác trên mình bộ đồng phục của đội chấp pháp, ánh mắt sắc bén lướt qua Kiều Du, sau đó dừng lại trên người Hề Nghiêu phía sau hắn, lạnh nhạt nói:

"Nhưng môn quy chính là môn quy, bất kể là ai cũng phải tuân theo."

Ngươi! Kiều Du nổi nóng ngay lập tức. Khi Truy Nguyệt Cung của hắn lộ ra, đám đông lập tức tản ra, có người kinh hô:

"Kiều sư huynh rút Truy Nguyệt Cung ra rồi!"

Thanh thần binh được xưng là trấn tông chi bảo của Huyền Thiên Tông này vốn đã rất nổi danh, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Giang Tương Nam cũng không hề nao núng, hắn cũng lấy ra bản mệnh vũ khí của mình—một thanh loan đao sáng như tuyết, trên thân khắc những hoa văn tinh xảo, có thể thấy đây cũng là một thanh đao không tồi. Nhưng khi so với Truy Nguyệt Cung, cao thấp lập tức hiện rõ.

Trong mắt Kiều Du lộ ra vẻ khinh thường, nhìn thấy vũ khí đôi bên sắp chạm vào nhau, đột nhiên từ đâu một thanh kiếm sắc bén lao đến, chặn giữa hai món vũ khí, mạnh mẽ tách chúng ra, sau đó cắm nghiêng xuống đất.

Có người lập tức nhận ra thanh kiếm này chính là Quân Tử Kiếm—thanh kiếm mà đại đệ tử của Huyền Thiên Tông mang bên mình.

Mà Quý Quan Kỳ thì chậm rãi xuất hiện phía sau, đón lấy ánh mắt như muốn giết người của Kiều Du, y chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái, sau đó nhìn về phía Giang Tương Nam, trực tiếp hỏi:

"Ðã xảy ra chuyện gì?"

Giang Tương Nam ban đầu tưởng rằng Quý Quan Kỳ đến giúp Kiều Du, nên toàn thân căng thẳng cảnh giác, nhưng quan sát một hồi lại nhận ra dường như y không có ý thiên vị bên nào.

Sau khi đánh giá vị tông môn thủ đồ danh chấn bên ngoài này, hắn mới mở miệng:

"Chân truyền đệ tử Hề Nghiêu tự tiện xông vào khu vực gần Thiên Cơ Các. Chúng ta định bắt hắn, nhưng Kiều Du ra tay ngăn cản, còn cố ý bao che, đánh trọng thương đệ tử đội chấp pháp."

"Hề Nghiêu căn bản không biết đâu là cấm địa, hắn vừa mới nhập môn, có thể hiểu được gì chứ?" Kiều Du nghe vậy, lập tức nhảy vào che chở cho người của mình:

"Ngươi lấy danh nghĩa chấp pháp để ức hiếp hắn mà thôi!" Nói xong, Kiều Du lập tức xoay mũi nhọn về phía Quý Quan Kỳ:

"Ngươi nói gì đi chứ!"

"Nếu Quý sư huynh cũng muốn bao che bọn họ, vậy thì khỏi cần mở miệng, cứ báo chuyện này lên trưởng lão chấp pháp là được." Giang Tương Nam chẳng hề e ngại thân phận của Kiều Du, càng không có lý do gì để sợ Quý Quan Kỳ.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Quý Quan Kỳ chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, nên lời Giang Tương Nam vẫn còn khách khí.

Quý Quan Kỳ biết tính tình của hắn vốn thẳng thắn như vậy, cũng không tức giận, chỉ khẽ cười:

"Ta còn chưa nói gì, sao ngươi đã vội chắc chắn rằng ta muốn bao che?"

Giang Tương Nam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía y. Người trước mặt có ngũ quan anh tuấn, đôi mắt mang theo ý cười, sau đó liền nghe thấy vị tông môn thủ đồ này chậm rãi nói:

"Nếu Hề Nghiêu thực sự xông vào cấm địa, tất nhiên phải xử lý theo môn quy. Nhưng xét đến việc hắn vừa mới nhập môn, chưa quen thuộc khu vực xung quanh, có thể khoan hồng giảm nhẹ."

Ngay sau đó, không đợi Giang Tương Nam hay Kiều Du lên tiếng, Quý Quan Kỳ liền thay đổi ngữ điệu, giọng điệu bỗng chốc trầm xuống, y xoay đầu, nhìn chằm chằm Kiều Du:

"Chân truyền đệ tử Kiều Du, biết mà vẫn phạm, đánh trọng thương đồng môn, lại còn có ý định sử dụng Truy Nguyệt Cung—thần binh có sức sát thương khủng khiếp—trong phạm vi tông môn. Chuyện này sẽ xử lý theo môn quy... từ nặng mà xét."

"Quý Quan Kỳ! Ngươi dám!" Kiều Du giận dữ gào lên:

"Ngươi giúp người ngoài, còn quay lưng lại với đồng môn! Ta sẽ đi nói với sư tôn!"Ngươi cứ việc đi nói, nói rằng ngươi dựa vào Truy Nguyệt Cung để chèn ép đồng môn. Kiều Du, ngươi có dám không?

"Quý Quan Kỳ không hề nhượng bộ, y thu hồi Quân Tử Kiếm, tra kiếm vào vỏ, linh khí xung quanh lập tức lắng xuống. Giọng điệu bình thản:"Ta đang giữ thể diện cho ngươi đấy."

Quý Quan Kỳ đứng giữa đám đông, Kiều Du nhìn y, cảm thấy người trước mặt không khác gì trước đây—vẫn là bộ bạch y, vẫn là Quân Tử Kiếm, vẫn là khuôn mặt đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!