Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước:
"Lão đại, anh đến rồi."
Tống Diệm không nói một lời.
Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi.
Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này.
Cậu vội lên tiếng:
"Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy", nói xong liền chuồn thẳng.
~*~
Cả một phòng tập rộng lớn chỉ còn lại hai người Lâm Sênh và Tống Diệm.
Lâm Sênh uống một hớp nước, nhìn tượng đá trước cửa, làm bộ như vô tình hỏi: Sao, lạnh tay à?
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tống Diệm lại càng khó coi hơn. Anh đóng sầm cửa lại, đi tới trước mặt Lâm Sênh:
"Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, sao mà ấu trĩ thế?"
Tay Tống Diệm đang nắm ở cánh tay Lâm Sênh, có thể nhìn thấy rõ ràng trên móng tay anh quét đầy sơn đỏ.
Lâm Sênh không nhịn được, cười to:
"Anh còn chưa tẩy đi, thích cái lọ sơn này đến thế kia à?"
Tống Diệm cười lạnh:
"Tẩy cái gì mà tẩy, lúc tôi dậy thì đã muộn, lại còn hẹn người ta bàn công việc. Cái thứ chết tiệt này cậy cũng không cậy ra được, cậu vui rồi chứ?"
Ngoài dự kiến, Lâm Sênh cũng không cãi lại, chỉ chăm chăm nhìn Tống Diệm một lúc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, không rõ là bỡn cợt hay đau lòng.
Đau lòng? Tống Diệm ngây ra.
Đợi đến khi anh nhìn kỹ lại lần nữa thì Lâm Sênh đã rời ánh mắt sang chỗ khác. Cậu đi đến bên cạnh bàn cầm một chiếc lọ nhỏ lên, nói:
"Ngồi xuống đi, tôi tẩy cho anh."
Tống Diệm nghe lời ngồi xuống.
Lâm Sênh rút mấy tờ giấy, đổ nước từ trong lọ lên rồi dùng sức lau móng tay, chỉ chốc lát trên móng đã chẳng còn màu gì nữa.
Lâm Sênh lại tiếp tục lau những ngón khác.
Trong không khí bắt đầu lan tỏa mùi hương của nước tẩy móng.
Lâm Sênh rất chuyên tâm, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Tống Diệm nhớ lại buổi tối hôm qua, cậu ta cũng lau tóc cho mình với thái độ như thế này.
Nghĩ kỹ lại, từ lúc anh làm người đại diện cho cậu đến giờ, giữa bọn họ hình như rất hiếm có lúc nào im lặng và hòa bình như thế này.
Rõ ràng lần đầu gặp mặt, cậu ta cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường: trẻ trung, rạng rỡ, thừa tinh lực. Về sau lúc biết tin cậu ta tiến vào giới giải trí quả thật anh không khỏi bất ngờ.
Mà chớp mắt một cái, cậu ta đã vượt đường xa ngàn dặm chạy ra nước ngoài tìm anh, mặt mày nghiêm túc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!