Dưới bóng cây xanh rì của Đô Quảng Chi Dã, một cây non bé xíu đang đung đưa trong gió, lắc lư từ trái sang phải như một cô nhóc ngỗ nghịch. Nếu là cây bình thường, chắc chắn đã bị gió quật gãy từ lâu, nhưng cây non này rõ ràng đã quen với những đợt gió lớn như thế.
Một lúc sau, từ xa, một người đàn ông tay xách hộp đựng thức ăn chậm rãi đi tới. Thấy bóng dáng quen thuộc, cây nhỏ bỗng dưng dựng thẳng lên, vươn ra một nhánh mây quấn lấy mặt anh ta, đồng thời một giọng điệu hờn dỗi vang lên:
"Chu Tuấn Ngạn, anh đã nửa tháng rồi không tới thăm em, khai mau, có phải bên ngoài có cô gái nào khác rồi không?"
Giọng điệu trách móc, cây nhỏ tiếp tục quấn quýt lấy anh, như muốn bắt quả tang tại trận.
"Hừ, em biết ngay mà! Anh chắc chắn ghét bỏ em không phải người, thấy em giờ chỉ là cái cây, không nhúc nhích được, nên ở ngoài ong bướm chứ gì?"
Chu Tuấn Ngạn bất đắc dĩ đẩy dây mây ra, vừa mở hộp thức ăn vừa cằn nhằn:
"Yên tĩnh đi bà cô của anh, vì muốn thường xuyên tới thăm em, anh đã chuyển cả công ty tới đây rồi, ông ngoại anh tức tới mức cầm gậy rượt anh đánh mấy trận, đau chết đi được."
Lê Thanh Thanh thở dài một hơi:
"Haizz, chú ba Yến gia không còn, anh cũng chạy qua đây, ông nội Yến tức giận là đúng rồi. Anh nên ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn, dù sao tuổi của ông cũng lớn rồi, không dễ dàng gì."
Nghe vậy, Chu Tuấn Ngạn cũng không khỏi thở dài theo:
"Anh biết chứ. Cho nên anh mới chia ra, ở bên Bắc Thành nửa tháng, bên này nửa tháng. Em đừng giận nữa, lần này anh mang đủ hết mấy thứ em nhờ rồi. Còn lắp luôn mạng trên núi cho em, giờ có thể thử rồi đấy."
Hai nhánh cây nhanh nhẹn vươn ra, ôm lấy cái máy tính bảng Chu Tuấn Ngạn đưa tới, rồi ngay lập tức bật lên trò chơi mà cô nhóc tâm tâm niệm niệm. Trong nháy mắt, âm thanh khởi động vang lên, Lê Thanh Thanh hưng phấn đến mức mấy nhánh cây cũng đung đưa theo.
Trong lúc cô mải mê chơi, Chu Tuấn Ngạn mở cái rương mang theo, lấy ra một đống thiên tài địa bảo và một cái xẻng nhỏ, bắt đầu tỉ mỉ chôn từng thứ dưới phần rễ của cây nhỏ.
"Những thứ này thật sự em có thể hấp thu sao? Anh thấy cứ là lạ kiểu gì ấy. Nhân sâm, linh chi mấy trăm năm, toàn đồ quý đấy." Chu Tuấn Ngạn vừa đào đất vừa lầm bầm.
"Được mà. Dù sao đồ Lê Kiến Mộc tìm cũng không khác lắm với thứ anh kiếm được đâu." Cây nhỏ rung rung nhánh, trả lời rất chắc chắn.
Chu Tuấn Ngạn ngừng tay, thở dài:
"... Em có thể cẩn thận hơn chút không? Nếu sớm nâng cao được tu vi, em sẽ sớm rời khỏi Đô Quảng Chi Dã. Đến lúc đó chúng ta có thể kết hôn."
Lê Thanh Thanh hừ lạnh:
"Vậy anh cứ đợi đó. Lê Kiến Mộc từng nói, trước kia chị ấy phải mất mấy ngàn năm mới được lão Kiến Mộc cho phép xuống núi, em dù có giỏi tới đâu cũng không thể mấy tháng là dưỡng ra hình người được."
"Anh mà ghét bỏ, thì cứ việc đi cưới người khác đi, em không giận đâu, hừ!"
Chu Tuấn Ngạn cười khổ, xoa xoa nhánh cây:
"Tìm gì mà tìm. Anh đã hỏi rồi, dù bây giờ anh không tu được linh khí, nhưng sau này chết đi có thể tu âm khí. Đến lúc đó, cậy quan hệ bám váy cậu út nhà em, làm quỷ sai cũng được. Chỉ cần còn có thể tu luyện, thì anh sẽ luôn ở bên em."
Lê Thanh Thanh nghe xong, trong lòng như nở hoa.
Mấy nhánh cây vui vẻ quấn quýt quanh mặt anh:
"Ôi da, anh tốt quá đi mất, Chu Tuấn Ngạn, em yêu anh chết mất!"
Chu Tuấn Ngạn cười to, mái tóc bị nhánh cây chọc cho rối bù lên.
Lê Thanh Thanh vừa chơi game vừa nói:
"Anh yên tâm, Lê Kiến Mộc sẽ không nhẫn tâm để tụi mình chia cách lâu đâu. Chị ấy đang tìm đủ loại thiên tài địa bảo, muốn giúp em mau chóng trưởng thành, sinh ra linh khí chống đỡ trời đất.
Giờ linh khí trên đời quá loãng, bậc thang lên trời còn chưa mở ra, haizz... Trong ngàn năm đừng mơ có ai phi thăng nổi.Thế chị ấy giờ đang ở đâu?Chu Tuấn Ngạn hỏi.Em cũng không biết.
"Cây nhỏ lắc lắc nhánh, rồi kêu lên:"Ôi chao, nhân sâm anh chôn bên này thơm thật!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!