Chương 50: Giàu sang hai kiếp

Đặng Thông Thiên quan sát Tiêu Phàm mấy lần, đột nhiên hạ giọng hỏi:

- Tiêu tiên sinh à! Xin thứ lỗi tôi múa rìu qua mắt thợ, có phải là thời gian gần đây cậu bị thương không? Nguyên khí dường như không ổn...

Bản thân Đặng Thông Thiên cũng là người trong nghề, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phàm thì trong đầu hắn đã nghi ngờ, chẳng qua là Tiêu Phàm có bản lĩnh lớn như vậy, nên hắn không dám tùy tiện nói đến Y đạo trước mặt của Tiêu Phàm thôi. Nhưng mà nói chuyện một hồi vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Hắn đã từng lĩnh giáo qua công phu của Tiêu Phàm, quả thật vô cùng tinh diệu. Thật sự không biết người nào có bản lĩnh thương tổn đến một cao thủ tuyệt đỉnh thâm tàng bất lộ như vậy?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Đặng đại ca nói không sai, quả thực là mấy ngày trước tôi bị thương tổn chút nguyên khí, nhưng vấn đề không lớn lắm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt thôi.

- A, a, thật tốt... Nếu như cậu không chê thì chúng ta đừng ở lại thị trấn này nữa, chúng ta quay về Tây Trại đi. Ha ha, nhà tôi cũng ở Tây Trại, thị trấn này cũng không phải là nơi thích hợp uống rượu, trở về nhà của tôi uống đi.

Tôi có ngâm ít rượu thuốc, có thể đại bổ nguyên khí, có lẽ có chút tác dụng với Tiêu tiên sinh đấy.

Đặng Thông Thiên tràn đầy thành ý nói.

Đầu tiên toa thuốc mà Tiêu Phàm kê kia quả thực linh nghiệm như thần, thoáng cái đã giúp hắn thoát khỏi tai họa nhiều năm, trong lòng hắn vẫn đang rất cảm ơn.

Thứ hai là phương pháp đạo khí thuật mà Tiêu Phàm dạy cho hắn không những giúp cho luồng nguyên khí nồng hậu trong cơ thể hắn thông suốt, khiến cho việc tu luyện của hắn tiến bộ không ít.

Nhưng mà hiện tại, dường như hắn đang gặp phải giai đoạn bình cảnh nào đó mà hắn không thể giải thích được, việc này khiến cho hắn lo lắng không yên bao lâu nay, hắn muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo Tiêu Phàm một chút.

- Được, tôi cũng đang muốn hít thở chút không khí trong lành. Yến tiên sinh...

Đặng Thông Thiên biết tâm tư của Tiêu Phàm, vội vàng nói:

- A, nhà của Đông Lâu cũng ở Tây Trại, chúng tôi là đồng hương. Chuyện câu cá thì chúng ta về nhà nói tiếp, Tiêu tiên sinh cứ yên tâm, nói đến câu cá thì ở huyện Khánh Nam này thật sự không có ai qua được Đông Lâu, mà ca ca của hắn còn lợi hại hơn so với cậu ta.... Này, không nói đến việc này nữa.

Tiêu tiên sinh chờ một chút, tôi đi lái xe tới đây.

- Được.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.

Chỉ lát sau, Đặng Thông Thiên đã lái một chiếc xe jeep 212 kiểu cũ tới đây, còn là loại xe có mui bọc bằng vải bạt, nhìn qua xe này đã có rất nhiều năm rồi, cũ hơn so với chiếc xe mà Tiêu Phàm lái đến Lý Gia Thôn nữa.

- Khà khà, Tiêu tiên sinh à!

Địa hình nơi này toàn là đồi núi nên loại xe kiểu xưa này rất hữu dụng đấy. Thật là ngượng mà, ủy khuất cho hai vị rồi.

Cái đầu to lớn của Đặng Thông Thiên thò từ cửa xe ra, cười ha hả nói.

- Đặng đại ca khách khí rồi.

Tiêu Phàm không chần chừ, lập tức cùng Tân Lâm ngồi vào ghế sau.

Yến Đông Lâu đem bảy con Xá Lợi Linh Ngư bán cho người đàn ông trung niên kia, cẩn thận lấy xong bốn trăm đồng rồi mới leo lên xe ngồi xuống ghế phụ lái, nhỏ giọng nói:

- Đặng đại ca, phiền anh chạy đến cửa hàng bách hóa đằng trước, em muốn mua chút kẹo đem về, anh cũng biết là anh và mẹ của em rất thích ăn đường...

Nghe ra tình cảm của Yến Đông Lâu với anh và mẹ của hắn vô cùng thân thiết.

Đặng Thông Thiên vung tay lên nói:

- Đi cửa hàng bách hóa làm gì, anh đã sớm mua cho chú rồi, để ở rương ở phía sau, một túi lớn, đủ cho Cửu thẩm và Tây Lâu ăn một trận đã đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!