Chương 5: Đặng thông thiên

Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen. org

Khách mời ở bàn số hai mươi ba là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt đỏ như máu, đầu bóng loáng không có một cộng tóc, thân hình lực lưỡng, cánh tay to hơn cả bắp đùi của người bình thường, hắn đúng là một người đàn ông dũng mãnh oai vệ.

Nhưng nếu ai quan sát tỉ mỉ sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ, người đàn ông này chẳng những trên mặt ửng đỏ mà làn da ở cánh tay lộ ra ngoài cũng ửng đỏ, làn da của hắn đẹp hơn nhiều so với những người đàn ông cùng độ tuổi, tựa như toàn thân hắn chứa đầy sức mạnh và bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Những người xem náo nhiệt dường như có vẻ sợ người đàn ông cao lớn này, bởi vì họ đều đứng cách bàn số hai mươi ba khoảng hai đến ba thước, không dám đến gần.

Chỉ có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, dung mạo nho nhã, phong thái chín chắn đi đến trước mặt người đàn ông cao lớn rồi mỉm cười, nói:

- Đặng đại ca, hôm nay anh lại mang thứ gì tốt đến vậy?

Nghe giọng điệu có lẽ hắn cùng người đàn ông cao lớn kia có quen biết.

Nhưng dường như người đàn ông cao lớn đó không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của hắn ta, ông ta chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

- Chúng ở trong này, ngươi tự mình xem đi.

Giọng điệu người đàn ông cao lớn cứng rắn, có vẻ như không khách khí.

Vừa rồi, Tiêu Phàm nhớ rõ người đàn ông cao lớn này vẫn chưa đem dược liệu nào lên bục để nhờ Ân Chính Trung giám định cả.

Người đàn ông nho nhã dường như đã sớm đoán được thái độ của người đàn ông cao lớn nên cũng không tức giận, hắn đi đến liếc nhìn cái hộp được bày biện trên mặt bàn.

Cái hộp này cũng không lớn, dường như được đan bằng cây mây, có màu vàng đất, bốn góc viền màu đen cũng bằng cây mây, trông nó rất sơ sài không giống những cái hộp thường thấy.

Không ít người vây xem liền mỉm cười đầy ẩn ý

Người đàn ông mặt đỏ này đã từng xuất hiện vài lần trong những hội giao dịch trước đây, hắn họ Đặng, tên đầy đủ là Đặng Thông Thiên, một cái tên nghe rất ngang ngược và mạnh mẽ.

Đặng Thông Thiên không phải là nhà kinh doanh dược liệu, cũng không phải là quan chức nhà nước, nghe nói ông ta đến từ một huyện nào đó của người dân tộc tự trị, ở phía Đông Nam thành phố Sơn Thành.

Hàng năm, hắn thường ra vào núi lớn hái thuốc nên những dược liệu mà hắn đem đến hội giao dịch đều là vật phẩm quý giá, nhưng hắn lại không hiểu việc kinh doanh, cũng không biết chút khái niệm nào về đóng gói hàng hóa, tuy những dược liệu hắn mang đến đều là dược liệu quý giá nhưng bao bì thì lại rất sơ sài, như cái hộp màu đất trước mắt này, không biết hắn lấy từ đâu, trông nó cực kỳ xấu xí nhưng vẫn tốt hơn là để dược liệu trần trụi.

Chẳng hạn như lần trước hắn mang tới một quả Hà Thủ Ô chín mươi năm, cứ như vậy trần trụi để lên bàn trà, tựa như nó không phải là Hà Thủ Ô, một trong Cửu Đại Tiên Thảo mà chỉ là một của khoai lang thối nát, hắn không hề xem trọng việc ấy, kiểu như nếu bán không được thì nhà mình có mấy củ để ăn sống rồi.

Điều quan trọng nhất chính là tính tình Đặng Thông Thiên rất xấu, ai muốn mua dược liệu của hắn thì nhất định phải ra giá hợp với ý hắn trong một lần rồi hắn mới bán.

Nếu người nào cùng hắn mặc cả trả giá, khiến hắn nhìn không vừa mắt thì dù người đó có trả giá cao thế nào, hắn cũng không thèm để ý tới, tốt nhất là người đó hãy tìm chỗ mát mẻ mà ngồi nghỉ ngơi đi, nếu như cứ lải nhải thêm hai ba câu thì không chừng sẽ ăn quả đấm của hắn ngay lập tức đấy.

Người này đúng là một gã miền núi thô bạo, khỏe như trâu. Khách mời đều là những nhân vật có máu mặt hay những ông chủ giàu có một vùng, nếu họ cùng với gã miền núi thô lỗ này tranh giành thì cho dù thắng cũng chẳng vinh quang, còn nếu thua thì sẽ rất nhục nhã.

Nếu như họ để cho hắn vung một cái tát hoặc đánh một quyền té ngã thì sẽ không biết tìm ai để đòi lại lẽ phải đây. Cho dù là Trần Thất Gia cũng không muốn làm mất lòng hắn, mỗi lần Đặng Thông Thiên tham gia thì Trần Thất Gia đều ngoài mặt thì khách sáo nhưng trong lòng thì rất tức giận.

Không ai biết do nguyên nhân gì? Nhưng xem ra tên họ Đặng này cũng là một kẻ có bản lĩnh.

Người đàn ông chính chắn cười nói:

- Đặng đại ca, vậy tôi mở hộp ra xem ...

Đặng Thông Thiên bực bội Hừ một tiếng nhưng cũng không có ngăn cản. Nếu hắn đã đến hội giao dịch thì dù cho tính tình hắn không tốt đi nữa thì cũng phải để cho người khác xem xét hàng hóa.

Người đàn ông chín chắn cười cười, không thèm so đo với Đặng Thông Thiên, hắn tiện tay mở cái hộp màu vàng đất viền đen, ngay tức khắc một luồng hơi ấm từ trong hộp dũng mảnh xông ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!