- Ô, là điếu thần... Ha ha, điếu thần đến thật đúng lúc, cậu giúp tôi xem một chút đi, mấy con này có phải là xá lợi kinh ngư chính cống không?
Người đàn ông trung niên dường như có quen biết với Chu Khánh Nam, cười ha hả nói.
Ai dè Chu Khánh Nam không thèm trả lời, lạnh lùng liếc hắn một cái, không thèm để ý tới hắn mà trực tiếp đi đến trước mặt người bán cá, cười khẩy, nói:
- Yến Đông Lâu!
Lại là cậu!
Dĩ nhiên Yến Đông Lâu chính là người đàn ông bán cá, hắn nhìn thấy Chu Khánh Nam đi về phía mình thì có chút khẩn trương, luống cuống đứng lên, cười xòa nói:
- Chu sở trưởng...
Chu Khánh Nam vươn một tay lên chống nạnh, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt của Yến Đông Lâu, lấy dáng vẻ của một kẻ từ trên cao nhìn xuống nói:
- Yến Đông Lâu!
Tôi đã cảnh báo cậu bao nhiêu lần rồi, nơi này là lối đi giành cho người đi bộ, không phải là nơi để bày sạp bán hàng. Sao nói mãi mà cậu không nghe vậy?
Yến Đông Lâu nói:
- Chu sở trường, anh xem, chỉ là mấy con cá nhỏ thôi mà, cũng không tính là bày sạp bán?
- Hừ, cậu còn cãi sao? Nếu người nào cũng giống như cậu, bày bán mấy bán con cá chỗ này thì không phải là loạn lên hết sao? Vậy chúng tôi làm việc ở chợ nông sản này còn nghĩa lý gì chứ? Chính phủ tiêu mấy ngàn vạn là để cho loại người không biết gì như cậu chiếm lợi sao?
Tịch thu!
Yến Đông Lâu vừa nghe hai chữ Tịch thu! thì vô cùng sốt rột, vội vàng nói:
- Đừng.. Đừng mà Chu sở trưởng, tôi đi, tôi đi, tôi đi ngay...
- Đi? Cậu nói đến là đến đi là đi sao, chỗ này là nhà của cậu hả? Cậu đang kinh doanh phi pháp, phải tịch thu!
Chu Khánh Nam càng thêm hống hách, đưa tay cầm cái thùng nước.
- Chu sở trưởng... Chu sở trưởng, đừng vậy mà. Anh cũng biết là mẹ tôi, anh tôi đều bị bệnh, phải nhờ tôi câu cá kiếm tiền... Tôi biết sai rồi, tôi đi ngay mà...
Yến Đông Lâu vội vàng đoạt lại thùng nước, luôn miệng nói.
- Làm gì, làm gì vậy? Còn muốn đánh người sao?
Hai nhân viên công tác ở sở công thương cùng đi với Chu Khánh Nam lập tức chia ra đứng hai bên trái phải ngăn cản Yến Đông Lâu, người nhân viên trẻ tuổi bắt được cánh tay của Yến Đông Lâu, trừng mắt lên, bộ dáng như nói :
- Mày còn dám di chuyển thì tao sẽ đánh mày ngay.
Chu Khánh Nam đã xách thùng nước đi xa.
Tân Lâm khẽ vỗ tay bàn, đứng lên, cặp lông mày khẽ nhếch lên, gương mặt càng trở nên rét lạnh.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Lâm Nhi! Yên tâm đi, đừng nóng vội.
Ngay vào lúc này, một người đàn ông vạm vỡ chợt xuất hiện, một bàn tay to lớn mạnh mẽ chụp lấy bả vai của Chu Khánh Nam, quát to một tiếng:
- Làm gì thế?
Buông lão tử ra!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!