Chương 48: Xá lợi linh ngư

- Hắc hắc, cục trưởng à! Tôi không có ý đó, câu cá chú trọng ngộ tính, cục trưởng lại là người thông minh cơ trí như vậy. Nếu như cục trưởng thực sự muốn học câu cá thì chúng tôi có cơm đâu mà ăn chứ?

Hì hì... Cục trưởng, vừa khéo chỗ tôi có một lưỡi câu, cục trưởng xem thử thích hợp với ngài hay không?

Chu Khánh Nam cười ha hả, nói những lời tâng bốc, vô tình đem chữ Trình phía trước Cục trưởng lượt bỏ bớt đi, ngược lại hắn rất am hiểu đạo Kết thân.

Tân Lâm tức khắc nhíu mày.

Vốn tưởng rằng người đứng thứ ba trong cuộc thi câu cá là một cao nhân mẫu mực. Bởi vì người có thể câu cá giỏi phải là một người có tâm bình khí định. Còn cái tên Chu Khánh Nam trước mặt lại nịnh nọt cục trưởng, sự khúm núm của hắn không có chút phong thái của một cao nhân nào cả.

Chẳng lẽ là bọn họ đã tìm nhầm người sao?

Tiêu Phàm vẫn đứng yên lặng ở đó, cũng không có ý định lập tức rời khỏi.

Cho dù thế nào thì cái tên Chu Khánh Nam đó dường như rất am hiểu câu cá. Từ những lời phân tích về lưỡi câu vừa rồi của hắn có thể nhìn ra được ít nhất hắn không phải là một tay ngang. Về phần rốt cuộc công phu của hắn cao bao nhiêu thì tạm thời khó có thể nói được.

Rõ ràng Cục trưởng Trình vô cùng hứng thú với việc câu cá, lấp tức nói:

- Được, cầm đến đây cho tôi xem một chút.

- Mời cục trưởng sang bên này.

Chu Khánh Nam mời cục trưởng Trình đi đến trước bàn làm việc của hắn, tùy tiện đem đống báo chí trên mặt bàn nhồi thành một cục, ném vào trong sọt rát.

Vị Cán bộ trẻ tuổi thì nhanh chóng dâng lên một tách trà nóng cho cục trưởng Trình, hoàn toàn xem Tiêu Phàm và Tân Lâm như người vô hình, không rãnh mà để ý tới.

Chu Khánh Nam mở ngăn tủ ra, lấy từ bên trong một cái hộp tinh xảo. Mở nắp hộp trước mặt cục trưởng Trình, nhưng mà lưỡi câu này còn lớn hơn nhiều so với lưỡi câu vừa rồi của cục trưởng Trình. Tuy nhiên nhìn qua nó lại tinh tế hơn nhiều, hình dạng không cân đối, thoạt nhìn không phù hợp.

Cục trưởng Trình trố mắt sửng sờ, nói:

- Lưỡi câu này có phải là quá lớn hay không, cá nhỏ sợ rằng sẽ không mắc câu...

Trong con mắt sắc bén của Chu Khánh Nam thoáng vụt qua một tia xem thường, rõ ràng là vị cục trưởng Trình này là một người ngoài nghề. Nhưng mà nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi, chìa ngón tay cái ra nói rằng:

- Cục trưởng không hổ là một người trong nghề, lưỡi câu này không phải dùng để câu cá nhỏ, tôi làm sao có thể chuẩn bị cho cục trưởng lưỡi câu để câu những con cá nhỏ chứ?

Cục trưởng Trình liền mở miệng cười, vỗ vỗ cái bụng.

Người ta nói rất đúng, nghìn thừa vạn thừa nhưng nịnh bợ không thừa.

- Hơn nữa, nếu như kỹ thuật câu cá đã đến trình độ nhất định thì không cần quan tâm đến lưỡi câu lớn hay nhỏ. Lưỡi câu nhỏ có thể câu được cá lớn, lưỡi câu lớn cũng có thể câu được cá nhỏ.

Cục trưởng là cao thủ thư pháp trong huyện của chúng ta, nghe nói cục trưởng có thể dùng bút to để viết chữ nhỏ phải không?

Cục trưởng Trình cười một tiếng, có chút đắc ý nói:

- Đó chỉ là kiến thức cơ bản thôi mà, chú trọng bắp thịt.... Ha ha, câu cá chắc cũng vậy, dùng lưỡi câu lớn câu cá bé, đúng là một đạo lý.

Chu Khánh Nam lần nữa chìa ngón tay cái ra, tựa như hắn đã bái phục cục trưởng Trình đến tột đỉnh, chỉ thiếu quỳ lại nữa thôi.

- Cục trưởng à!

Lưỡi câu này nhìn qua có chút nhỏ, có vẻ như không bền chắc lắm, nhưng kỳ thực nó được làm vào thời kỳ dân quốc, được dùng để câu cá trích ở biển Đông. Năm đó, lưỡi câu này là một trong tam đại thần câu.

Hiện tại, e rằng tìm khắp cả nước cũng không tìm được vài lưỡi đâu, nó chính là bảo bối trong lòng những người yêu thích câu cá.

Tôi đã giữ bảo bối này từ lâu lắm rồi...

Chu Khánh Nam nói, hắn cũng thêm vài phần toan tính của mình trong đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!