- Vèo!
Một mũi tên xé rách không gian bay thẳng đến con gấu đen to lớn.
Là Tô Như Thành xuất thủ.
Hắn căn bản không thèm để ý tới người khác, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên thân thể con gấu đen to lớn kia, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Mục tiêu khổng lồ như vậy, lại còn đứng bất động nữa chứ. Lấy tài bắn cung của hắn thì mũi tên này không thể nào trượt mục tiêu được.
- Không được!
Lý Cẩu Đản chợt hô lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng sợ hãi.
Ngay lúc mũi tên xé rách không gian bay tới thì con thủ khuyễn sơn đứng bên trái đã phát động công kích, nhào tới con gấu đen. Mũi tên của Tô Như Thành đang bay vọt đến sau lưng của con chó săn.
Lúc này, Lý Cẩu Đản đã không còn biện pháp nào để ngăn cản bi kịch xảy ra.
Mặt mày của Tô Như Thành căng thẳng đến cực độ, lấy mũi tên thứ hai từ túi đựng tên sau lưng, đặt lên cung tên.
Hàn quang sắc bén chợt lóe lên.
Một tiếng Xuy vang lên, mũi tên màu đen đã bị phân làm hai mảnh, bị chém thành hai khúc.
Chẳng biết từ lúc nào thì chuôi nhuyễn kiếm cực mỏng cực nhỏ đã ở trong tay của Tân Lâm.
Không đợi đoàn người hồi phục tinh thần lại thì hàn quan bén ngót lại lóe lên.
Mũi tên vừa mới được cài lên phục hợp cung cũng bị chém làm hai khúc, tiếp đó là một tiếng Bụp lại vang lên, phục hợp cung vững chắc cũng bị cắt làm hai, hai đoạn dây cung bắn lên khiến Tô Như Thành luống cuống tay chân.
Sau đó, hắn vừa cảm thấy hàn quang bén ngót lóe sáng trên ngực mình, đai đeo của túi đựng cung tên cũng theo đó mà đứt đoạn, toàn bộ cung tên bay theo mũi kiếm của Tân Lâm, vẽ nên một đường cong thật đẹp trong không trung rồi rơi xuống đất, cách nơi hắn đang đứng mấy thước.
Tô Như Thành chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì mũi kiếm lạnh như băng đã chỉa trên cổ họng của hắn, một luồng khí lạnh như băng trong nháy mắt đã chạy khắp xương khớp tứ chi của hắn. Tô Như Thành chỉ cảm giác máu thịt cả người mình đều đông cứng lại.
Tô Như Thành giơ hai tay lên khỏi đầu, không dám động đậy. Sắc mặt của hắn cũng tựa như Trương Đồng Hoa, trong phút chốc đã trắng bệch không còn chút máu.
Lý Trường Quý và Lý Cẩu Đản cũng hoảng sợ đến chết lặng, yên tĩnh nhìn sang bên này, ngay cả miệng cũng không khép lại được.
- Tiểu... Tiểu thư....
Tô Như Thành nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói. Thân thể đông cứng tại chỗ, tựa như là kẹo cao su vậy, mồ hôi lạnh tuôn như thác nước.
- Nếu dám quấy rối một lần nữa ta sẽ lập tức phế ngươi!
Tân Lâm hừ lạnh một tiếng, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh.
- Không dám, không dám...
Tô Như Thành liên tục nói, ngay cả giọng nói cũng run run.
Tân Lâm lập tức xoay người đi về phía gấu đen.
- Gọi chó săn của ngươi về.
Tân Lâm cũng không quay đầu lại mà lên tiếng căn dặn Lý Cẩu Đản một câu.
Lý Cẩu Đản không chút do dự đặt ngón tay trỏ vào miệng, thổi lên một tiếng. Hai con chó săn đang dây dưa với gấu đen lập tức dừng công kích, từng bước từng bước lui về phía sau.
Con gấu đen to lớn thở hổn hển, cũng không có tiếp tục truy kích hai con chó săn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!