Lý Trường Quý dừng lại tại một giải đất có thể tránh gió, tương đối khô ráo. Hắn ngồi xuống một tảng đá, hai tay ôm ngũ lục thức bộ thương, hai mắt khép hờ nghỉ ngơi. Đi bốn canh giờ, thể lực của Lý Trường Quý đã bắt đầu xuống thấp, cần phải nghỉ ngơi một chút.
Xung quanh rải rác mấy túi ny lon và một số rác thải khác, còn có thể trông thấy một đống tro tàn. Từ đó có thể đoán được chỗ này chính là nơi mà những người thợ săn dừng lại nghỉ ngơi trên đường lên núi.
Tiêu Phàm cùng Tân Lâm vẫn đứng, nhìn dáng vẻ của hai người vẫn rất thong dong, tựa như là bốn tiếng bôn ba đường núi chưa hề tạo thành bất cứ gánh nặng với hai người.
Áo khoác lông chồn trắng như tuyết của Tiêu Phàm vẫn sạch sẽ chỉnh tề như mới, Tân Lâm chìa bàn tay trắng mịn chỉnh lại đám lông hồ ly bị gió thổi loạn trên áo của Tiêu Phàm, động tác rất dịu dàng.
Hai con chó săn nằm dưới chân Lý Trường Quý, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, trong ánh mắt chúng vẫn tràn đầy ý tứ cảnh giác. Ai nhìn kỹ thì có thể phát hiện thật ra thì ánh mắt của chúng nó rơi vào con mèo mun lớn, không phải là hướng về Tiêu Phàm.
Mèo mun lớn lười để ý đến hai con chó săn đang cảnh giác và khẩn trương kia.
Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa thở hồng hộc theo sau, liên tục lau mồ hôi. Bọn họ đều cảm thấy cây súng săn hai nòng cùng với cây phục hợp cung đều trở nên vô cùng nặng nề, là một gánh nặng không nhỏ, giày dã chiến cũng tựa như là chìm trong nước vậy.
Cảm giác không khác bao nhiêu so với chạy việt dã mười km với võ trang đầy đủ.
- Sao... Sao không đi tiếp?
Trương Đồng Hoa vẫn mạnh miệng, vừa thở hổn hển vừa hỏi một câu.
Lý Trường Quý cũng thèm để ý đến hắn.
Người này là loại người vô cùng ghét tán dóc, thậm chí so với Tiêu Phàm càng tích chữ như vàng hơn.
Tiêu Phàm thấy tầm mắt Tô Như Thành cũng nhìn sang mình thì cậu ta chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Đi về phía trước nữa sẽ đụng phải gấu đen. Chờ tất cả mọi người hội hợp đầy đủ rồi cùng đi sẽ an toàn hơn.
Lý Trường Quý đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt ra, quét mắt qua Tiêu Phàm, gương mặt như khắc trên đá của hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Làm sao ngươi biết?
Trương Đồng Hoa nhịn không được hỏi một câu, ngữ khí ôn hòa hơn nhiều. Từ dáng vẻ Tiêu Phàm và Tân Lâm vẫn trấn định, nhàn nhã hơn nhiều so với Lý Trường Quý, thì Trương Đồng Hoa đoán biết được tình hình có chút không bình thường, đương nhiên thái độ của hắn sẽ thay đổi như vậy.
Tiêu Phàm mỉm cười.
Tiêu Phàm cũng không phải là thợ săn, nhưng trước khi lên núi, cậu ta đã tiện tay bói một quẻ, liền biết được lộ trình hôm nay sẽ rất thuận lợi. Đã lên núi bốn canh giờ rồi, nếu không trở về thì hôm nay nhất định phải qua đêm ở trên núi.
- Đoàn người nghỉ một lát, phục hôi tinh thần và thể lực thật tốt, phía trước chính là nơi mà gấu đen hay lui tới...
Chỉ chốc lát sau, Lý Cẩu Đản dẫn đầu Đại đội theo sau, hai cô gái luôn miệng kêu khổ, bất chấp tất cả mà đặt mông ngồi xuống ngay trên tảng đá ven đường, liên tục đấm hai chân.
- Thành ca à!
Khi nào thì chúng ta trở về? Mệt chết đi được...
Cô gái bé nhỏ yêu kiều chu miệng rên rỉ, bất kể lúc nào cũng mang theo giọng điệu nũng nịu.
Mới lên núi không bao lâu đã bắt được một con thỏ rừng khiến cho đoàn người cảm thấy hứng thú tăng vọt, sau đó lại bắt được một con sóc mới khiến cho Đại đội kiên trì được cho đến bây giờ.
Tuy lấy hai tính mạng của động vật nhỏ đổi lấy sự khích lệ rất lớn, nhưng rốt cuộc quá trình lặn lội đường xá xa xôi đã làm tiêu hao hầu như là không còn một mảnh.
Tất cả mọi người đều tóc tai bù xù, nhếch nhác đến không chịu nổi, mồ hôi tuông ra như tắm. Chẳng qua là ngại làm phiền đến hai nhân vật con ông cháo cha như Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa, nên hai cô gái nhỏ chỉ lẩm bẩm trong miệng thôi.
Tô Như Thành lườm cô gái bé nhỏ kiều diễm một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Tô thiếu cũng không có ngồi mà cố gắng đứng thẳng người.
Hắn cũng không muốn bị cái tên ma ốm đó qua mặt, nhưng mà hai cô gái mà Thành Ca mang đến qua thực là kém rất xa so với Tân Lâm, không giữ lại cho Thành ca một chút mặt mũi nào hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!