Thực ra thì chuyện này là bởi vì Trương Đồng Hoa còn quá nhỏ, cha của hắn làm quan cũng không lớn. Nếu như cha của hắn là phó tư lệnh của quân khu tỉnh Liêu Bắc chứ không phải là phó tư lệnh của phân quân khu, Trương Đồng Hoa lại lớn hơn vài tuổi nữa thì cho dù trong lòng Trương Đồng Hoa có sùng bái Lâm Phong
- Lâm Ngũ gia danh hiệu Đông Bắc Hổ Vương, cũng tuyệt đối không nói ra trước mặt mọi người.
Dù sao thì bọn họ cũng đi trên những con đường khác biệt.
Có lẽ chỉ có những lúc không có ai thì bọn họ mới xuất hiện cùng nhau thôi.
Tuy nhiên tại nơi thâm sơn cùng cốc này, Trương Đồng Hoa cũng sẽ không để ý đến những thứ này.
Tô Như Thành không cảm thấy có gì đó không đúng, gia tộc Tô thị có thế lực và tiền tài rất hùng hậu ở thủ đô, nhưng chủ yếu ở mặt thương mại, những cái khác đều ngập chìm trong nước.
Có thể cùng với Lâm ngũ Gia có một chút quan hệ, thậm chí thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu thì cũng đã vô cùng có mặt mũi rồi. Mặc dù Tô Như Thành không dám xưng là đệ tử của Lâm Lão Hổ nhưng nếu như người khác muốn khen tặng hắn như thế thì hắn cũng chưa bao giờ phản bác lại.
Từ lâu, Lý Cẩu Đản thèm muốn có một cây Phục Hợp Cung giống như Tô Như Thành, chép chép miệng một cái, nói:
- Các ngươi đợi một lát, ta và cha ta về nhà lấy vài thứ...
Lý Trường Quý và Lý Cẩu Đản vừa rời khỏi thì mấy người bên này lập tức thay đổi quần áo. Một bộ đồng phục dành cho lính đặc chủng dã chiến trong rừng rậm.
Ngoài bộ đồ rằng ri, Tô Như Thành có khoác một cái áo giáp màu đen, trên áo giáp có rất nhiều túi vải, nhiều túi vải đều căng phồng, cũng không biết là bên trong túi chứa vật gì, trên vai đeo nghiêng một cái túi đựng cung tên màu đen chứa mười một mũi tên.
Sau đó hắn bước vào xe Mục Mã Nhân, cẩn thận đeo thắt lưng và giày dã chiến, trên đùi phải giắt một thanh chủy thủ quân dụng màu đen, trông rất là bén và chói mắt.
Trương Đồng Hoa lại lần nữa chết đứng người.
Vị Tô Thiếu này quả thực không có giả bộ nha!
Nghĩ đến tuy Trương Thiếu là người xuất thân từ lính trinh sát cũng không có trang bị đầy đủ như vậy.
- Tô Thiếu à!
Trước đây, anh đã từng đi lính sao?
Trương Đồng Hoa đứng sửng sờ một lúc lâu mới lên tiếng dò hỏi.
- Ừ! Đàn ông mà chưa từng đi lính thì còn có thể gọi là đàn ông sao?
Tô Như Thành nhún vai một cái, lấy bộ dáng rất phong cách nói.
- Tô Thiếu, đây chính là câu mà em rất thích nghe, không ngờ chúng ta còn là chiến hữu nha!
Trương Đồng Hoa vô cùng mừng rỡ, cái này có thể tính là tìm được đề tài chung để nói chuyện. Đừng xem nơi đây chỉ là một góc của Liêu Bắc mà xem thường Trương Đồng Hoa, bởi vì hắn cũng là kiểu công tử giống như Tô Như Thành.
Đối mặt với Tô Như Thành
- loại nhất đẳng đại thiểu đến từ thủ đô, trong lòng Trương Đồng Hoa không thể không lo lắng. Nhưng Trương Đồng Hoa vừa nghe Tô Như Thành cũng từng đi lính thì hắn nhất thời trở nên hăng hái bừng bừng.
- Tô Thiếu đi lính ở quân đoàn nào?
- Trung đoàn Vũ Cảnh ở Liêu Đông.
- Thật là tốt, Vũ Cảnh rất tốt, vượt qua thử thách một đối một...
Trương Đồng Hoa liền ca ngợi mãi. Trên thực tế bọn họ đều xuất thân từ quân đoàn lính trinh sát dã chiến, Trương Đồng Hoa không cần phải sùng bái Vũ Cảnh như vậy, nhưng mà đối với Tô Thiếu đương nhiên phải nói như vậy.
Nếu như Trương Đồng Hoa biết Tô Như Thành chẳng qua chỉ làm lính công vụ ở bộ tư lệnh trung đoàn Vũ Cảnh tỉnh Liêu Đông thì hắn sẽ không nói ra lời này.
Tô Như Thành khẽ cười, từ trong vỏ đao rút ra một cây chủy thủ quân dụng hàn quang lấp lánh, cầm trong tay thử độ bén của lưỡi đao. Sau đó hắn gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ dường như rất hài lòng, hắn đem chủy thủ cắm trở lại vào vỏ, động tác rất tiêu sái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!