- Này, chào ngươi, ta là Trương Đồng Hoa, ở quân khu... Người anh em, có phải thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái không?
Công tử của phó tư lệnh cũng không đi đến chỗ Tân Lâm, tránh phải rơi vào tình hướng mất mặt, hắn trực tiếp chào hỏi với Tiêu Phàm, nhếch mép cười to, hơi thở rất mạnh mẽ. Đây chính là dáng vẻ của người đàn ông chân chính.
Đừng xem bề ngoài Trương Đồng Hoa có vẻ tùy tiện mà nghĩ hắn là kiểu người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, bởi vì trên thực tế hắn rất khôn lanh. Hắn thấy Tô Thiếu bị mỹ nữ lạnh lùng cho ăn một quả lơ trở nên lúng ta lúng túng, nên hắn cũng không cần phải đi thử làm gì nữa.
Tô Thiếu là kẻ hái hoa lão luyện, Trương Thiếu cũng không kém, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng của Tân Lâm không phải là giả vờ.
Loại con gái như vậy trời sinh không thích thân mật với đàn ông, trừ phi ngươi có thể hoàn toàn chinh phục trái tim nàng thì lúc đó nàng tuyệt đối sẽ một lòng một dạ với ngươi, bằng không thì ngươi mãi mãi chỉ là người xa lạ với nàng mà thôi.
Tuy nhiên đại lão gia hắn cũng không vô duyên vô cớ chọc giận cô nương nhà người ta.
Tiêu Phàm thì không giống như vậy, nếu như hắn dám đối với Trương Thiếu lạnh nhạt như Tân Lâm thì đừng trách Trương Thiếu trở mặt. Một người đàn ông chân chính thì con mắt phải mọc trên đỉnh đầu, không phải là người nào cũng có thể đắc tội được.
Trương Đồng Hoa vừa mở miệng đã nói ra thân phận của mình, ở quân khu, có thể lái Đại Thiết nhập khẩu chạy loạn khắp nơi. Chỉ cần người nào có đầu óc một chút thì chắc chắn có thể đoán được vị Trương Thiếu này nhất định không phải là một tay gà mờ mà là một con của một đại nhân vật có địa vị ở quân khu.
Tại vùng biên giới, thuộc cực bắc đất nước này, chỉ cần đem quân đội ra nói chuyện một chút thì chắc chắn có tác dụng, bởi vì phân quân khu ở biên giới có quyền lực hơn nhiều so với phân quân khu ở trong nước.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Chào ngươi, ta họ Tiêu, tên là Tiêu Nhất Hành.
- Ha ha, hóa ra là Tiêu tiên sinh... Không biết Tiêu tiên sinh đi Lý Gia Thôn để làm gì?
Trương Đồng Hoa mang theo một chút hiếu kỳ hỏi, lại tiếp tục đánh giá Tiêu Phàm.
Không sai, người này chính là một con ma ốm.
Sắc mặt trắng bệch kia tuyệt đối không giống như thần sắc của một người khỏe mạnh. Vào trời đông giá rét thế này, một người bệnh hắn không chịu ở nhà dưỡng bệnh mà đi đến Lý Gia Thôn, một nơi sát biên giới hoang vu, toàn là rừng rậm nguyên thủy này để làm gì chứ?
Mấy tên thanh niên khác cũng bị tình hình bên này hấp dẫn, rối rít nhìn qua. Một cô gái xinh đẹp có vóc người nóng bỏng nhìn Tô Thiếu với vẻ châm biếm, hóa ra là vị Tô đại thiếu gia này tìm đến đó để săn người đẹp.
Nha đầu lái xe kia ngược lại cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là khí chất lạnh lùng kia lại càng khiến cho người khác sinh lòng hứng thú.
Đàn ông chính là không có lòng tự trọng như vậy, phụ nữ càng đối với hắn lạnh lùng thì hắn càng giống như một con chó điên đói khác, liều mạng xông lên phía trước. Trước đây, cô chính là dùng chiêu này để Bắt sống Tô Thiếu, không ngờ là tại nơi hoang vu này lại gặp phải người cùng nghề như vậy.
Tiêu Phàm khẽ đáp:
- Săn thú!
- Đi săn thú?
Trương Đồng Hoa vô cùng kinh ngạc, há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.
Người bệnh đến thế này mà còn đi săn thú gì chứ? Cho ngươi một con thỏ hoang, chỉ sợ ngươi còn không có khí lực bắt nó lên nữa là, ở đó mà đi săn bắn.
Bỗng chốc, một tràng cười vang lên.
Tất cả đám thanh niên đều cười nghiêng ngả, tựa như là bọn họ vừa nghe một truyện tiếu lâm.
- Không ngờ Tiêu Tiên sinh cũng là một người cùng lý tưởng, chúng tôi cũng đi săn thú. Không biết Tiêu tiên sinh muốn săn thứ gì? Thỏ rừng, gà rừng, hươu, lợn rừng hay gấu đen? Hay là hổ?
Tô Thiếu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chen vào, vừa cười vừa hỏi.
- Gấu đen, ta muốn một cái mật gấu tươi sống để nấu thuốc.
Tiêu Phàm vẫn mỉm cười đáp, nhưng lời cậu ta nói là sự thật.
Đám người lại phá lên cười lần thứ hai, vừa cười vừa lắc đầu. Mật sống có thể nấu thuốc nhưng mà lời này của Tiêu Phàm lọt vào trong tay họ quả thực khiến cho đám người không nhịn được cười, trong lòng thầm nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!