Tuy rằng thời tiết vẫn còn là mùa thu nhưng nơi cực bắc của trái đất cũng đang rất lạnh lẽo.
Cửa sổ của một chiếc xe jeep quân dụng cũ kỹ đang được mở ra, Tiêu Phàm đang tựa lưng vào ghế cạnh tài xế, vẻ mặt vẫn mệt mỏi như trước. Xe vẫn một mực chạy trên đường không có ngừng lại nghỉ ngơi.
Mặc dù Hạo Nhiên Chính Khí có thể tu luyện ở bất kỳ nơi nào nhưng dù sao thì ở Chỉ Thủy Quan linh khí rất dồi dào, nên ngồi thiền tu luyện sẽ có hiệu quả thổ nạp khí tức mạnh hơn nhiều so với ngồi ở trên xe jeep liên tục lắc lư, xốc nổi này rồi.
Tuyết vẫn chưa rơi, tốc độ xe rất nhanh nên khi cửa sổ mở ra gió lạnh lập tức tràn vào, đem áo khoác bằng lông chồn trắng toát của Tiêu Phàm thổi xốc xếch. Tiêu Phàm hơi nheo mắt lại.
Áo da chồn trắng như tuyết càng làm nổi bật thêm sắc mặt tái nhợt của Tiêu Phàm, mang theo một cổ khí chất ưu thương nhàn nhạt. Loại Hiệu quả này cũng không phải là cái Tiêu Phàm mong muốn, nhưng cậu ta cũng không có dự định thay đổi.
Cho tới bây giờ Tiêu Phàm vẫn không thèm để ý đến những thứ này.
Tu vi của Tiêu Phàm đã đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay, quả thực không cần phải đi để ý đến mấy việc nhỏ nhặt này.
Hắc Lân vẫn lười biếng nằm trong lòng Tiêu Phàm, híp mắt, hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân. Bộ lông đen nhánh phản chiếu ánh sáng cùng với áo khoác lông chồn trắng như tuyết và sắc mặt tái nhợt của Tiêu Phàm vừa vặn tạo thành hình ảnh đối lập rõ nét nhất.
Mèo yếu sức hơn so với chó, lại hay lười biếng, đa số thời gian đều nằm bất động ở đó, cho nên từ xưa đến nay chỉ nghe đến câu Mèo lười chứ chưa bao giờ nghe thấy câu Chó lười.
Mèo cũng mập mạp hơn so với chó nhiều.
Đây là đường cái đơn sơ nhưng thông suốt nhất ở nông thôn có thể đi xuyên qua cánh rừng nguyên thủy ở sát biên giới phía bắc. Ngoại trừ xe việt dã có gầm xe cao cùng với xe tải, xe chở đồ gia dụng nhỏ thì những loại xe khác cơ bản là không thể chạy trên con đường này.
Trên thực tế, con đường cái nông thôn này chỉ thông đến một cái thôn trang nhỏ tên là Lý Gia Thôn.
Lý Gia Thôn ở vùng giáp ranh với cánh rừng nguyên thủy, là một thôn trang rất nhỏ, tuyệt đối không có tồn tại trên bản đồ thành thị cấp một, mà chỉ có ở bản đồ cấp huyện mới có, biểu thị là một chấm đen nhỏ với ghi chú là Lý Gia Thôn.
Ngày thường, nơi này thực sự rất hiếm xuất hiện dấu chân người, đa số chỉ có máy kéo chạy trên đường cái nông thôn này thôi. Nhưng mà lúc này lại xuất hiện ba xe việt dã.
Dẫn đầu chính là một chiếc xe Cát Phổ đại thiết nặc cơ, đi giữa chính là một chiếc Cát Phổ mục mã nhân, cả hai xe đều là loại xe nhập khẩu, tính năng chạy việt dã rất tốt, cảm giác cưỡi trên đường cũng rất tốt, đều không phải là thứ mà kiểu xe jeep quân dụng cũ xưa của Tiêu Phàm có thể so được.
Xe của Tiêu Phàm chỉ là tình cờ ở chung một chỗ với Đại Thiết và Mục Mã Nhân.
Chiếc xe jeep cổ xưa này là Tiêu Phàm thuê ở thị trấn, từ lúc xuất phát ở thị trấn đến đây chỉ có mình xe bọn họ thôi, mới vừa qua Hương Chánh Phủ thì xe của bọn họ đã bị Đại Thiết và Mục Nhân đuổi theo và vượt qua, sau đó chạy một mạch đến Lý Gia Thôn.
Đại Thiết mang bảng số của tỉnh Liêu Bắc, nhìn dãy số chắc là xe của quân đội. Mục Mã Nhân thì mang bảng số của tỉnh Liêu Đông, nhưng bảng số rất thông dụng nhìn không ra điểm gì đặc biệt cả.
Ba xe cứ lẫn lộn chung một chỗ.
Thời điểm cách Lý Gia Thôn khoảng chừng hai mươi cây số, Đại Thiết đang dẫn đầu bỗng nhiên ngừng lại, chiều rộng của đường cái ở nông thôn rất nhỏ, căn bản không thể nào đủ rộng để hai xe chạy song song được, mặt đường chỉ là một khoảng đất tương đối bằng phẳng thôi.
Đại Thiết dừng lại, hai xe phía sau cũng chỉ có thể dừng lại.
Một cậu thiếu niên trẻ tuổi mặc trang phục rất phong cách, tóc cắt đầu đinh nhảy từ trên xe Đại Thiết xuống, nhìn qua khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, thân thủ rất nhanh nhẹn, xem chừng bình thường rất chịu khó luyện tập thân thể.
Thiếu niên đi đến bên cạnh Mục Mã Nhân, vừa cười vừa nói:
- Tô Thiếu! Xuống vận động gân cốt chút đi, hút điếu thuốc, cũng sắp tới rồi.
- Được.
Bên trong Mục Mã Nhân vang lên một giọng nói lười biếng, nghe ra tuổi tác của người này cũng không lớn, có lẽ xấp xỉ thiếu niên đi xe Đại Thiết.
Người có thể cưỡi Đại Thiết cùng với Mục Mã Nhân cũng không nhiều.
Cửa xe Mục Mã Nhân vừa mở ra thì lập tức có khoảng sáu bảy người theo xuống: năm nam; hai nữa, trang phục rất là phong cách, tất cả đều mặc đồ thể thao hàng hiệu nhập khẩu, hơn nữa tất cả đều rất trẻ, người lớn tuổi nhất cũng không vượt quá ba mươi, trong đó hai cô gái đều rất đẹp, trang điểm rất đậm, vừa nhìn là biết đây là cô gái thời thượng đến từ thành phố.
Trông thái độ thì bọn họ giống như là bạn bè. Vào thời tiết như vậy lại đến rừng rậm nguyên thủy du ngoạn thì quả thực có chút không bình thường.
Bọn họ lấy bật lửa ra, vừa hút thuốc vừa thư giãn gân cốt, một người con trai trong đó còn lớn tiếng la hét ở nơi hoang vu hiu quạnh, có vẻ tinh lực dồi dào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!