Chương 4: Đại hội giao dịch

Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen. org

Trần Quả vội vàng rời khỏi hành lang.

Lão Lục có chút sửng sốt khi nhìn thấy một màn đó vì hắn biết rõ Thất Gia thật sự có bản lĩnh. Trước kia, khi Lão Lục đi theo Thất Gia tranh đoạt địa bàn, hắn đã từng chứng kiến tận mắt, hắn cũng từng nghe nói Thất Gia cùng với Kha Tam Gia người cầm đầu băng nhóm lớn nhất ở Sơn Thành so chiêu, cuộc chiến ác liệt kéo dài ba trăm hiệp nhưng cuối cùng bất phân thắng bại.

Sau đó, hai người kết nghĩa anh em, cũng vì vậy mà Lão Lục khâm phục Thất Gia sát đất, thề sống chết cũng phải đi theo.

Nhiều năm qua, Lão Lục chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thất Gia vội vàng như vậy bao giờ, dường như Thất Gia mãi mãi luôn điềm tĩnh, tựa như khách sạn to lớn trước mắt này, nó vô cùng kiên cố, vững vàng, cho dù có gió táp mưa sa đi nữa thì nó vẫn đứng sừng sững, bất động ở đó.

Thu lại vẻ ngạc nhiên! Trong đầu Lão Lục lại một lần nữa hiện ra ý nghĩ này, bước chân cũng không ngừng, sít sao đi theo.

Trần Quả thấp giọng phân phó:

"Hãy triệu tập tất cả các anh em lại đây".

Lão Lục lại lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp:Vâng, Thất Gia rồi vội vã đi ra bên ngoài.

Không biết đã bao lâu rồi, Thất Gia chưa từng truyền đạt mệnh lệnh như thế. Chỉ có vào ba năm trước, khi bang Đông bắc hổ

- một bang phái lớn nổi tiếng hung ác, mang người đến Khánh Nguyên phá rối nên Thất Gia mới truyền ra mệnh lệnh như vậy thôi.

Cuối cùng, bang Đông bắc hổ bị thảm sát rút đi.

Chẳng lẽ, hôm nay một Đông Bắc Hổ khác lại đến? Nhưng mà năm ấy dáng dấp đại ca vẫn rất hào hoa phong nhã, không giống giống với dáng vẻ vội vội vàng vàng như bây giờ!

Hiện giờ, không cần Thất Gia phải đích thân ra tay, cho dù một mình Lão Lục cũng đủ đánh đuổi ba đến năm Đông Bắc Hổ. Cần gì phải triệu tập tất cả anh em chứ?

Nhưng mà Lão Lục không dám nghi ngờ quyết định của Thất Gia, bất kể Thất Gia có phân phó cái gì thì tốt nhất là nên làm theo.

Trần Quả rời khỏi trong khi hội giao dịch vẫn đang tiếp tục.

Khi đến lượt bàn số hai mươi bảy thì cô gái ăn mặc giản dị, người luôn đứng bên cạnh Tiêu Phàm cầm một cái hộp nhỏ, đi đến trước bục của người chủ trì, lễ phép dâng hay tay đưa cho Ân Chính Trung.

Cổ tay cô ấy trắng sáng như ngọc, đám người hết sức chăm chú dán mắt vào cô gái ăn mặc giản dị đó.

Vừa rồi, Ân Chính trung đã cấp cho cậu thanh niên trẻ tuổi ở bàn số hai mươi bảy một cái thể diện lớn. Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, không biết là bạn gái cậu ta sẽ đem đến thứ tốt gì.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, hai người họ: một người ngồi, một người đứng, tuyệt đối không trao đổi với nhau nữa câu, xem ra cô gái trẻ này là người hầu của cậu thanh niên kia.

Sao lại để một cô gái xinh đẹp, thuần khiết như vậy làm người hầu chứ? thật là ép người quá đáng mà.

Khi cô gái đi đến, Ân Chính Trung vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy. Vừa rồi, sự chú ý của ông đều đặt trên người Tiêu Phàm nên chỉ nhìn thoáng qua cô gái này thôi.

Ngay lúc này, khi ông nhìn chăm chú vào cô thì bỗng nhiên ông cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như trước mặt cô gái nổi lên từng vòng, từng vòng sóng nước giao động không ngừng, khuôn mặt thanh thuần của cô gái cũng theo nó mà bắt đầu mờ nhạt.

Ân Chính Trung kinh ngạc giật nảy người, vội vàng nhẹ nhàng quay đầu. Trong nháy mắt, một cổ nội khí từ đan điền xông lên đẩy lùi cơn chóng mặt, ông khôi phục lại vẻ trấn tĩnh. Sau đó, ông lại nhìn khuôn mặt cô gái lần nữa nhưng vẫn là bộ dáng như cũ, lại dường như xuất hiện một sự thay đổi rất nhỏ.

Rốt cuộc là thay đổi ở đâu? Ông không thể giải thích nguyên nhân tại sao.

Thật là kỳ lạ! Ân Chính Trung đi lại trên giang hồ hơn nữa đời người, có chuyện kì lạ nào chưa từng gặp qua chứ? Nhưng hôm nay, ông lại gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy liên tiếp hai lần trong một ngày, thật rất là kỳ lạ!

Ân Chính Trung phá lệ đứng dậy, đưa hai tay tiếp nhận cái hộp, mỉm cười hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!