Tiêu lão gia vẫn ở bệnh viện cũ nhưng vì nghe theo lời khuyên của Tiêu Phàm nên đã chuyển tới một phòng bệnh khác, trước phòng bệnh này có một cái sân nhỏ. Trước đây, mỗi khi Tiêu lão gia bị bệnh đều ở tại tiểu viện này.
Tiêu Phàm không có vội vã bước vào phòng bệnh mà trước tiên đi một vòng quanh sân, quan sát thật kỹ càng, cho đến khi xác định được phong thủy của tiểu viện này không có bất kỳ thay đổi nào mới tạm yên lòng.
Xem ra kẻ đang núp trong bóng tối chờ thời cơ ra tay với Tiêu gia kia vô cùng cẩn thận, không dám làm bừa ở thủ đô. Tiêu lão gia được bảo vệ rất chặt chẽ, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đến gần, nhất là thời gian nằm viện thì các phương pháp bảo vệ càng nghiêm ngặt hơn.
Với khả năng của Tiêu Phàm, nếu như cậu ta không phải là cháu ruột của Tiêu lão gia, dưới tình huống canh gác nghiêm ngặt như vậy mà cậu ta muốn không tiếng động lẻn vào tiểu viện, sau đó tiến hành bày phong thủy sát trận là tuyệt đối không có khả năng.
Kẻ nào dám ngang nhiên gây bất lợi với người có công lớn với đất nước như Tiêu lão gia thì chắc chắn là kẻ đó muốn đâm đầu vào chết.
Nhưng mà phong thủy sát trận ở phần mộ tổ tiên quả thực đã tạo thành tổn hại quá lớn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sau khi Tiêu Phàm vào cửa thì nhìn thấy Tiêu lão gia đang dựa lưng vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi. Trên tử đầu giường có để một túi văn kiện, thư ký đang pha trà cho lão gia.
Y tá Trương thì đang nằm ở một góc ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Trông bộ dáng này thì tinh thần của Tiêu lão gia đã tốt hơn nhiều, thư ký phải đứng một bên đọc văn kiện cho lão gia nghe.
Người có công lớn với đất nước như Tiêu lão gia phải thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình quốc gia đại sự, chỉ cần điều kiện thân thể cho phép thì việc nghe văn kiện hàng ngày là điều phải làm.
Đa số thời gian, việc này chỉ theo ý nghĩa thuần túy là Nghe văn kiện thôi, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì. Chỉ có những vấn đề vô cùng quan trọng thì Tiêu lão gia mới phát biểu ý kiến, ký một vài chữ hoặc viết một đoạn văn ngắn và thư ký sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt với bên ngoài,
Nhưng loại tình huống này không nhiều.
Tiêu Phàm đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Tiêu lão gia vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nhàn nhã mở mắt. Mặc dù tuổi tác của ông đã cao, lại đang bị bệnh, các cơ quan trong cơ thể đã không còn hoạt động tốt, thính giác, khứu giác lại càng bị thoái hóa nghiêm trọng, nhưng một chủ tướng từng chiến đấu hơn trăm trận như ông sẽ luôn có thói quen bất cứ lúc nào cũng duy trì tinh thần cảnh giác cực cao, mà giác quan thứ sáu cùng với tình trạng cơ thể không có quan hệ.
- Tiểu Phàm tới rồi đó à?
Trên gương mặt gầy gò của Tiêu lão gia ràn đầy vẻ tươi cười, chủ động chào hỏi Tiêu Phàm.
- Ông nội.
Tiêu Phàm đi vào, ngồi xuống mép giường, cười dịu dàng, cầm bàn tay gầy khô của ông nội một cách rất tự nhiên. Miễn là Tiêu Phàm về nhà thì lần nào cũng sẽ thực hiện động tác này, đây chính là lòng hiếu thuận của Tiêu Phàm. Tiêu lão gia cũng biết, Tiêu Phàm muốn bắt mạch cho ông.
Đương nhiên hành động này là thể hiện lòng hiếu thuận.
- Tiêu trưởng ban.
Thư ký đang pha trà cũng mỉm cười chào hỏi Tiêu Phàm, vị thư ký này khoảng chừng bốn mươi tuổi, tính tình rất trầm ổn, đối với mỗi thành viên Tiêu gia đều khăng khăng giữ cách xưng hô theo chức vụ, chỉ có những tiểu bối tuổi tác còn quá nhỏ, chưa có tham gia công tác mới gọi bằng tên thôi.
- Thư ký Hoàng.
Tiêu Phàm cũng tao nhã lễ phép chào lại.
Thư ký Hoàng tiện tay rót một tách trà, đưa đến trước mặt Tiêu Phàm bằng hai tay.
Trà này là trà Long Tĩnh loại cực phẩm, chuyên cung cấp cho những người lãnh đạo cấp cao nhất, những người đứng đầu thì uống trà Búp Minh Tiền.
- Cảm tạ.
Tiêu Phàm khom người, nhận lấy tách trà bằng hai tay.
Thư ký Hoàng âm thầm thở dài, hắn thực sự thấy tiếc cho vị trưởng tôn của Tiêu lão gia này này, một người có tính tình nhã nhặn, trầm tĩnh như vậy rất hiếm thấy được ở thế hệ thứ ba của hào môn thế gia, nhưng Tiêu Phàm cứ khăng khăng muốn đi học đạo, nếu như Tiêu Phàm đi theo con đường chính trị thì thành tựu đạt được tuyệt đối không dưới mấy vị con cháu đời thứ ba kiệt xuất nhất hiện nay.
Vì thế mà không biết là Tiêu bộ trưởng đã buồn bực đến bao nhiêu rồi.
Đối với những than thở trong lòng thư ký Hoàng, Tiêu Phàm rõ như soi gương, nhưng hiện tại cậu ta cũng không có lòng dạ nào mà suy nghĩ tới.
Tuy rằng tinh thần của Tiêu lão gia đã tốt hơn nhiều rồi nhưng về mặt mạch tượng thì vẫn không có chuyển biến nhiều, mấu chốt chính là dòng hung sát chi khí trong cơ thể Tiêu lão gia không có chút dấu hiệu bị tiêu trừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!