Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen. org
Phần mộ tổ tiên của Tiêu gia cách tổ trạch một khoảng khá xa, xấp xỉ bảy dặm. Chẳng những đường cái nối từ huyện La Châu đến thôn Hồng Sơn thuộc loại đẳng cấp cao mà còn được bảo dưỡng khá tốt, những con đường trong thôn Hồng Sơn cũng được tu sửa không tệ, mặt đường đã được lót nhựa, mặt đường được phân thành bốn làn đường cho xe chạy, mỗi làn đường rộng khoảng năm thước đủ để hai xe chạy song song trên một làn đường.
Nhưng mà Tiêu Phàm không có trở về cửa thôn lấy xe mà đi bộ đến phần mộ tổ tiên Tiêu gia.
Chớ nhìn bộ dáng của hai người giống người thành phố quen sống an nhàn mà xem thường, thật ra mấy dặm đó không đáng để vào mắt. Ai có thể nhìn ra được hai vị này đều là cao thủ hàng đầu mang tuyệt kỹ đầy người?
Hai người men theo đường núi chậm rãi leo lên ngọn núi.
Cả ngọn núi đều là một bãi tha ma rộng lớn.
Đây chính là phần mộ tổ tiên của thôn Hồng Sơn, cũng chính là phần mộ tổ tiên của Tiêu gia, hai trăm năm trước đây, gia tộc Tiêu gia ở thôn Hồng Sơn sinh sống rất đông đúc, trên cơ bản thì toàn bộ thôn dân của thôn Hồng Sơn đều mang họ Tiêu, chỉ có một số ít là người từ bên ngoài đến thôi.
Tiêu Phàm muốn đi xem phần mộ tổ tiên, chính xác là ông cố và bà cố của cậu ta được chôn chung một mộ.
Rặng núi phần mộ tổ tiên bắt đầu từ tổ trạch bên kia kéo dài đến đây, nhìn từ đằng xa thì dãy núi này giống như một con cự long (Rồng lớn) ngẩng đầu bay lên trời. Nơi đặt phần mộ tổ tiên chính là vị trí đầu rồng, ông cố và bà cố của Tiêu Phàm được an táng ở giữa đầu rồng.
Đứng tại phần mộ tổ tiên, sau lưng là sườn núi kéo dài vô tận, ngược lại trước mặt toàn là vách đá dựng đứng cao chót vót, tầm nhìn rất là trống trải, dưới chân núi có một con sông uống lượn quanh co chạy dài về phía trước tựa như một sợi đai bằng ngọc quý bao quanh phần mộ tổ tiên.
Bốn năm trước, Tiêu Phàm đặc biệt trở về thôn Hồng Sơn, tỉ mỉ điều tra phong thủy địa khí của tổ trạch cùng phần mộ tổ tiên.
Cổ đại có câu là:
"Đầu phong thủy (Phần mộ tổ tiên), nhị ốc tràng (Tổ trạch), tam mệnh vận (Số mạng)". Thậm chí còn chỉ ra
"Số mạng của người sống căn cứ theo cách an táng người chết".
Vô Cực Thuật Tàng với Vô Cực Cửu Tương Thiên làm chủ vận mệnh nhưng đối với phong thủy địa khí cũng có miêu tả vô cùng cặn kẽ, nghiên cứu sâu sắc.
Các thế hệ tổ sư chưởng giáo của Vô Cực Môn không có vị nào không phải là cao thủ phong thủy địa khí cả, những thuật sĩ kiệt xuất đi ra từ Vô Cực Môn càng nhiều không đếm xuể.
Sau khi họ rèn luyện trên giang hồ sẽ trở về sư môn bái lạy sư tôn, trong đó nhiệm vụ quan trọng nhất chính là đem những chuyện mắt thấy tai nghe khi hành tẩu giang hồ ghi chép cặn kẽ trong sách rồi nộp lại cho chưởng giáo chân nhân, sau khi chưởng giáo chân nhân hiểu rõ ràng minh bạch, gạt bỏ những điều không cần thiết chỉ để lại những cái tinh túy nhất rồi mới trân trọng như bảo vật mà nhập vào những chương tương ứng trong Vô Cực Thuật Tàng.
Hơn một nghìn năm tích lũy, Vô Cực Thuật Tàng đã có số trang vô cùng nhiều. Mặc dù thời đại đã rất xưa và Vô Cực Môn đã trải qua rất nhiều lần chiến tranh thử thách, không ít chương bị rơi rớt nhưng số lượng còn lại vẫn không ít.
Đặc biệt là sư phụ của Tiêu Phàm Chỉ Thủy sư tổ đã đi khắp nơi hơn hai chục năm để tìm kiếm và đã tìm trở về không ít chương bị thất lạc trong Vô Cực Thuật Tàng đã, cộng thêm bản thân Chỉ Thủy tổ sư có trình độ cực kỳ cao thâm ở phương diện tướng thuật, phong thủy, nên số trang của Vô Cực Thuật Tàng đã dần dần được bổ sung lại.
Chỉ tiếc là ba chương sau cùng quan trọng nhất của Vô Cực Thuật Tàng: Thiên Nhân Thiên, Trường Sinh Thiên, Tạo Hóa Thiên đã bị thất lạc quá lâu, Chỉ Thủy sư tổ đã dùng tinh lực cả đời cũng không thể tìm về được dù chỉ vài câu, vài chữ.
Ba năm trước, lão nhân gia không quan tâm đến việc mình đã trăm tuổi mà vẫn không chút do dự lần thứ hai bước ra giang hồ ngao du, mục đích của người là muốn cố gắng lần cuối cùng tìm ba chương quan trọng đó trở về, cho dù không thể tìm được hoàn chỉnh ba chương nhưng có thể tìm được chút manh mối là tốt rồi.
Căn cứ theo nguyên tắc ghi chép chung của Vô Cực Thuật Tàng thì thiên nhân tương có thể biết được thiên nhiên vạn vật; trường sinh tương thì là tướng thuật của bản thân, nắm giữ con đường trường sinh, nếu người nào có thể tu luyện đại thành thì có thể vượt qua được kiếp nạn sống chết; về phần tạo hóa tương thì một khi tu luyện thành công có thể nắm giữ vạn vật trong tay, chỉ định càn khôn, nắm giữ sức mạnh thần kỳ vô biên, có thể tham dự vào sự huyền diệu của tạo hóa, chưởng vô cực đại đạo.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là trong sách ghi lại thôi, cho dù Vô Cực Môn nhân tài xuất hiện lớp lớp nhưng hoàn toàn không có người nào tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh.
Bởi vì Thiên Nhân Thiên đã là mười người không có một rồi, thậm chí ngay cả Thiên Nhân Cảnh sơ cấp
- Luân Hồi sơ cấp cũng đã bị thất lạc không ít nên tu luyện Luân Hồi Cảnh không đủ sức đạt tới đại thành nữa huống chi là Thiên Nhân Cảnh.
Về phần Trường Sinh Thiên và Tạo Hóa Thiên hoàn toàn chỉ là nghe đồn thôi, chỉ còn lại lác đác vài lời được ghi chép lại trên Vô Cực Cửu Tương Thiên, hầu như thất lạc toàn bộ, một chữ cũng không còn thừa lại.
Xem như hôm nay Tiêu Phàm đã tu luyện Luân Hồi Cảnh đến cảnh giới cực kỳ cao thâm cũng chỉ coi là sơ cấp, phong thủy kham dư thuật cũng có nói đại thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!