Chương 50: Tình người

Lý Chân sau khi hỏi thăm được địa điểm phủ đệ của Vương Nguyên Bảo , nó ở ngay bên cạnh Tây Thị nằm trong phường Duyên Thọ. 

Lúc này Lý Chân mới biết, hóa ra Vương Nguyên Bảo là đệ nhất phú hào thành Trường An, cha hắn Vương Tín làm ăn buôn bán với Tây Vực nên rất giàu có, dựa vào châu báu đến từ Tây Vực cùng rượu bồ đào từ Tây Xương mà trở thành cự phú số một, số hai Đại Đường.

Phủ đệ của Vương gia thực sự nằm ở Lạc Dương, ở Trường An chỉ là tòa nhà đứng tên mà thôi, giống như Vũ Thuận, Vương Nguyên Bảo cũng có công lao nên được ban danh hiệu Quan Trụ quốc, vì lẽ đó bảng hiệu của phủ đệ hắn ở Trường An cũng có tên là 'Vương Trụ quốc phủ".

Tòa phủ đệ có diện tích gần bảy mươi mẫu, được xây dựng rất khí thế, bắt đầu từ thời đại Võ Tắc Thiên, triều đình đối với thương nhân dần dần cởi mở hơn, xóa bỏ các ràng buộc đối với thương nhân.

Thương nhân được phép cưỡi ngựa, có thể xây dựng những tòa phủ đệ hoa lệ, có thể có chức tước thậm chí còn có thể làm quan, tham gia thi cử. Địa vị trong xã hội dần dần được nâng cao.

Ba người Lý Chân đi về phía người gác cổng đưa thiệp mời ra, không lâu sau, Vương Nguyên Bảo mang vẻ mặt đầy hớn hở chạy ra chào đón,

"Lý lão đệ, đến Trường An lúc nào vậy?"

So với lúc ở Cao Xương, da dẻ Vương Nguyên Bảo trở nên trắng hơn rất nhiều, khuôn mặt mập hơn một vòng, tinh thân rất phấn chấn. Nhìn ra được thành công của hành trình đi Tây Vực khiến cho hắn nhận được khen ngợi rất lớn, so với Vũ Thuận tức tối vì bất công thì tương phản rất rõ rệt.

Lý Chân khom người hành lễ rồi nói:

"Tiểu đệ hôm qua mới đến Trường An, ngày hôm nay liền đến bái phỏng Vương huynh".

"Thế thì chậm rồi, đáng lẽ ngày hôm qua nên đến a, hiện giờ ta muốn phạt đệ ba chén rượu vì thất lễ với ta! Ha ha".

Hai người cười to, Vương Nguyên Bảo lại gần Tửu Chí, Khang Đại Tráng rồi chào hỏi, nhưng không thấy Tiểu Tế đâu cả, hắn có chút kỳ quái liền hỏi:

"Diêu đệ không cùng đi Trường An cùng với mọi người sao?".

Nếu như không có gặp Vương Khinh Ngữ, Lý Chân còn thật sự cho rằng Vương Nguyên Bảo không biết gì cả, nhưng hiện tại tâm của hắn sáng như gương, biết rõ thực ra Vương Nguyên Bảo biết hết tất cả mọi chuyện, có điều ở trước mặt mình giả bộ mà thôi.

Lý Chân cũng giả vờ cười khổ một tiếng nói:

"Việc này một lời khó nói hết được!"

Vương Nguyên Bảo cười ha ha,

"Không sao, còn nhiều thời gian mà, vào phủ rồi từ từ nói chuyên".

Nói xong hắn đem ba người Lý Chân mời vào trong phủ, phủ đệ của Vương Nguyên Bảo quả nhiên tráng lệ vô cùng, cây xanh rợp bóng, các trụ cột chạm trổ rất tinh xảo, như Liên Châu, Lưu Tô, Phi Thiên, những hoa văn của cánh sen họa lên nét tinh mỹ tuyệt luân.

Đủ các loại nhà, cửa, lầu, … được sắp xếp rất tinh ý, tùy ý có thể thấy được, đặc biệt tạo ra một dòng sông nhỏ chảy xyên qua phủ đệ. Đây là một cái phủ đệ đẳng cấp rất cao, khiến người ta tán thưởng không thôi.

Mọi người đi thẳng tới phòng tiếp khách quý, phân ra chủ khách rồi cùng ngồi xuống, thị nữ dâng lên nước trà và vài món điểm tâm.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng va chạm của ngọc bội, Vương Nguyên Bảo cười nói:

"Chắc là tiểu muội đến đó!"

Một làn gió kèm theo một mùi hương thơm kéo tới, Vương Khinh Ngữ cùng vài thị nữ xuất hiện dưới bậc thang nơi đại sảnh.

Nàng đã thay một chiếc váy dài màu xanh lục, khiến bản thân càng lộ ra vẻ phong thái mỹ lệ, từng bước đi như từng bông hoa đang nở hoa.

"Nghe nói có khách quý đến, hóa ra là Lý công tử, đã lâu không gặp."

Dáng vẻ của Vương Khinh Ngữ giống như buổi sáng chưa từng gặp qua Lý Chân, trên mặt mang một nụ cười như thể xa cách lâu ngày mới gặp lại.

Nàng lại đi đến phía trước Tửu Chí cùng Khang Đại Tráng hành lễ,

"Hoan nghênh hai vị đến nhà tệ nữ làm khách!".

Ba người liền vội vàng đứng lên hướng về nàng đáp lễ, Lý Chân cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!