Giữa trưa, trong lầu Tửu Tuyền chợ nam vô cùng náo nhiệt. Trên đại sảnh khách khứa ngồi đông đúc chật đầy đang uống rượu. Vài tửu bảo bưng bê rượu và thức ăn, bận rộn mồ hôi đầm đìa.
Lúc này đã là tháng chín, Đại Đường Thần Long hoàng đế đăng cơ đã được hai tháng rồi, chăm lo việc nước, phong khí cả nước đều tràn đầy đổi mới.
Từng nhóm khách tụ tập uống rượu, đều nghị luận những chuyện lí thú nhất phát sinh gần đây, nhưng quan tâm nhiều nhất là biến hóa quyền lực trong triều đình.
- Các ngươi nghe nói không?
An quốc Tương Vương không chịu nhận danh hiệu Tương Vương và hoàng thái đệ, ba lượt từ chối, cuối cùng Thánh Thượng đồng ý rồi.
Một lão già vuốt râu cười nói:
- Điều này rất bình thường! Chứng minh An quốc Tương Vương không hồ đồ, nếu không y sẽ chọc đến họa sát thân.
Mọi người đều xúm lại mồm năm miệng mười hỏi:
- Lưu công, sao lại nói vậy?
Lão già ha hả cười:
- Các ngươi suy nghĩ một chút, lúc ấy phát sinh chuyện gì, tại sao Thánh Thượng phải phong Tương Vương làm hoàng thái đệ?
Mọi người suy tư, một người đột nhiên kêu lên:
- Ta biết rồi. Nghe nói lúc ấy Tương Vương đã gom góp tám vạn quân đội.
- Đúng vậy! Nội chiến sắp bạo phát, cho nên vì để tránh cho nội chiến, Thánh Thượng chỉ có thể phong Tương Vương làm hoàng thái đệ, rõ ràng y là người thừa kế. Cứ như vậy, Tương Vương vốn không có cớ khai chiến rồi.
- Nhưng... Hiện tại Tương Vương không làm Hoàng thái đệ, chẳng phải rất lỗ sao?
Lão già trừng mắt nhìn y:
- Ngươi cho là người trong thiên hạ sẽ ủng hộ Thánh Thượng hay là Tương Vương, ai là chính thống, đây là chuyện rõ ràng. Tương Vương tranh được thắng sao? Trong lòng y hiểu rõ, cho nên mới từ bỏ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nếu bây giờ y kiên trì làm hoàng thái đệ, ngươi cảm thấy sẽ có kết quả sao?
Một lão già khác nói:
- Lưu công nói đúng, nghe nói Tương Vương vừa mới từ chối hoàng thái đệ, thánh thượng ngay lập tức liền phong Hưng Nghĩa quận vương làm Vệ vương, bước tiếp theo chính là sắc phong Thái Tử rồi.
Lúc này, chưởng quầy đi tới cười nói:
- Mọi người ăn uống ngon miệng, đừng nghị luận nữa.
Hai lão già này mới ý thức được mình nói nhiều, nói gì thì gì cũng chính là phỉ báng triều đình rồi, liền vội vàng khoát tay nói:
- Không nói nữa!
Không nói nữa! Mọi người ăn cơm.
Mọi người đều trở lại chỗ ngồi của mình, lại tiếp tục thì thầm nghị luận.
Lúc này, trước một bàn nhỏ cạnh cửa sổ hai khách nhân ngồi đó. Đều là người Hồ, một người trong đó lo lắng, người còn lại đang khuyên y:
- Ngươi không cần lo lắng, ta tin tưởng Đại tướng quân nhất định sẽ giúp việc này, sẽ không để cho chúng ta một chuyến tay không.
Hai người này chính là Khang Ninh và Bạt Hãn Na Vương tử A Luân ở Lạc Dương đã ba tháng. A Luân đến Đại Đường cầu cứu, lại vừa lúc gặp triều đình chính biến, y đành phải ẩn nhẫn, tuy nhiên hiện tại tân quân đã đăng cơ hai tháng, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, làm y rất lo lắng.
Y thở dài nói:
- Không phải ta sốt ruột, ta cũng biết một chuyến đi sứ ít nhất phải một năm nửa năm. Ta chỉ sợ kéo dài thời gian quá, quân đội Đại Thực sẽ giết đến đây. Hơn nữa phụ thân yêu cầu ta nhất định phải về trước mùa đông, giờ cũng đã tháng chín rồi, ta không lo lắng sao được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!