Nhưng đã chậm rồi, bên ngoài Huyền Vũ môn đột nhiên bộc phát ra tiếng hò hét long trời lở đất:
- Giết…
Một ngàn binh lính mãnh liệt xông đến cửa cung mới mở ra được một nửa. Lang tướng trên lầu gấp gáp hô to:
- Mau đóng cửa thành!
Mau đóng cửa thành!
Nhưng mặc cho binh lính liều mạng thúc đẩy bàn tời, cửa chính đã bị binh lính Võ Lâm Quân ngăn lại, không thể nhúc nhích.
Huynh đệ Trương thị giật mình, trợn mắt há hốc mồm, cả người lạnh lẽo:
- Tướng quân đi mau!
Hơn mười binh lính tâm phúc đẩy họ chạy.
Lúc này, cửa thành nam cách ngoài hai trăm bước cũng ầm ầm mở ra. Hơn vạn binh lính Võ Lâm Quân chờ ở sau đại môn reo hò giết ra, tiếng vó ngựa ầm ầm, ba nghìn kỵ binh đi theo sau trào ra. Một viên đại tướng đầu đội kim khôi vung chiến đao lên hô lớn:
- Được hai đầu người, tiền thưởng ngàn lượng.
Binh lính tấn công Huyền Vũ môn càng thêm điên cuồng, rốt cuộc cửa chính đã bị đẩy mở hoàn toàn, binh lính Võ Lâm Quân mãnh liệt xông vào, đuổi theo bóng dáng huynh đệ Trương thị đang chạy trốn.
Chạy tới một đầu hành lang dài, Trung Lang Tướng Bùi Khoan giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra trúng giữa lưng Trương Dịch Chi. Trương Dịch Chi kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, y kéo Trương Xương Tông lại, kêu to:
- Đừng bỏ ta lại.
Trương Xương Tông đá một cước vào y, liều mạng chạy về phía Trường Sinh cung. Trương Dịch Chi thấy nhóm binh lính đã đánh tới, y kêu thảm nhắm hai mắt lại. Trăm tên lính xông lên, loạn đao phanh thây Trương Dịch Chi, đầu người bị một gã Giáo Úy cướp đi.
Thái Sơ cung đã hoàn toàn bị chiếm đóng.
Võ Lâm Quân và Thiên Kỵ doanh chia binh làm hai đường. Lý Trân dẫn hai ngàn kỵ binh thẳng hướng Trường Sinh Điện. Dương Nguyên Diễm, Lý Trạm, Võ Diên Cơ suất lĩnh ba nghìn binh lính Võ Lâm Quân thẳng về hướng Đông cung.
Trương Xương Tông sớm sợ tới mức mất hồn mất vía, tựa như phát cuồng chạy tới trước Trường Sinh Điện. Hiện tại gã chỉ có một ý niệm trong đầu, Thánh Thượng mau chóng tỉnh lại, cứu gã một mạng.
Trong bóng đêm, hoạn quan Hạ Trung từ trong điện ra nghênh đón:
- Tướng quân, Thánh Thượng ở bên cạnh!
Trương Xương Tông khẩn cấp dừng bước, mắng to:
- Khốn khiếp, Thánh Thượng ở đâu?
Hạ Trung nhanh chóng nhìn thoáng qua kỵ binh đang lao tới bên này, vội la lên:
- Ở trong này.
Y lấy ra một quyển thánh chỉ:
- Đây là ý chỉ của Thánh Thượng, có thể cứu tính mạng của ngươi.
Trương Xương Tông vội vàng bước lên đoạt thánh chỉ, mở ra chỉ là tờ giấy trắng, gã lập tức sửng sốt. Đúng lúc này, gã chợt cảm thấy một cơn đau đớn ở ngực, cúi nhìn thấy một thanh chủy thủ đã cắm vào ngực mình, trước mặt là vẻ mặt dữ tợn của Hạ Trung.
Hạ Trung nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu như không giết chết ngươi, ta sao có thể sống.
Y hung tàn đâm mạnh hai nhát, chủy thủ cắm vào tim Trương Xương Tông. Trương Xương Tông hét to một tiếng, ngã xuống chết tại chỗ. Hạ Trung run rẩy cắt lấy thủ cấp của Trương Xương Tông, chạy xuống bậc thang hô to với kỵ binh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!