Trong từ đường Tác gia, trên mặt Tác Mạo rất sâu sắc cúi đầu xuống quỳ trên mặt đất, tiếp thu răn dạy của phụ thân.
"Ngươi làm chuyện tình như thế nào, chuyện đơn giản như vậy đều phá hỏng hết, ta làm sao nói với ngươi được, nếu không tiếc tất cả mọi thứ để đánh đổi lại hang vách đá, ngươi lại làm mọi chuyện thành ra sao, hiện tại hang vách đá ở nơi nào?"
Tác Khánh tức giận đến lồng ngực thở lên thở xuống rất ngập ngừng, chắp tay ở bên trong từ đường đi qua đi lại, lại dừng bước chỉ vào nhi tử quát mắng:
"Sự bất lực của ngươi đã phá huỷ kế hoạch của ta, phá huỷ cơ hội của Tác gia, ngươi có biết hay không?"
Tác Mạo vạn phần xấu hổ nói:
"Hài nhi thấy bọn họ muốn cò kè mặc cả, cho nên muốn chờ ngày hôm nay lại đi bàn bạn, không nghĩ tới bị Lý gia ra tay trước."
"Chuyện này không có quan hệ gì với Lý gia, là ngươi ngu xuẩn, tại sao phải để sự tình qua đêm, ngươi ra năm ngàn quan không được, thì ra 10 ngàn quan, ra 20 ngàn quan, ta không tin bọn họ sẽ không đáp ứng?
Thực sự không được liền động thủ cướp đi, chuyện này không phải là chuyện làm ăn, không thể cò kè mặc cả, ngươi hiểu không?Hài nhi biết sai!Còn có, Lý gia bên kia ngươi cũng không có xử lý tốt, Lý Tân không có ở đó, ngươi nên đúng lúc cùng Lý Trạch câu thông, loại người như Lý Trạch khi nào vì chuyện gia tộc mà cân nhắc qua, muốn thay gia tộc cân nhắc hắn đã sớm đảm đương làm gia chủ, hắn là đòi tiền, ngươi hoàn toàn có thể liên thủ với hắn nắm được quyền khế ước, dù sao cũng hơn cho không Đại Vân Tự.
"Tác Mạo hầu như muốn khóc lên, hắn phát hiện mình xác thực xem thường tầm quan trọng của chuyện này."Phụ thân, bây giờ nên làm gì?
"Tác Mạo mang theo tiếng khóc nức nở hỏi. Tác Khánh trầm tư chốc lát nói:"Ngươi hiện tại lập tức đi Đại Vân Tự, cùng chủ trì Linh Ẩn thương lượng, chúng ta đồng ý toàn lực giúp đỡ xây dựng Tượng phật Di Lặc, không đủ chi phí xây dựng dụng toàn bộ do Tác gia chúng ta gánh chịu, không cần Đại Vân Tự lại đi khắp nơi xin xỏ, mặt khác, Tác gia hàng năm lại phụng biếu cho Đại Vân Tự năm trăm quan tiền dầu vừng, xin hắn cần phải tấu lên triều đình rằng Tác gia chúng ta đã giúp đỡ hết mình để xây tượng phật."
Chuyện này cũng là không có biện pháp nào khác, coi như Tác gia không lấy được quyền chính chủ trong chuyện này, nhưng ít ra có thể cùng Đại Vân Tự chia sẻ công lao xây dựng Tượng phật Di Lặc, để Thánh Thượng có thể nhìn thấy Tác gia đối với tượng phật làm ra cống hiến, sau đó sẽ mời Vũ thừa tự nói thật cho Thánh Thượng, vẫn còn có thể bù đắp lại một ít.
Tác Mạo hiểu rõ, lập tức đáp:
"Hài nhi lần này chắc chắn sẽ không làm sai đại sự của phụ thân!"
"Đi thôi! Hiện tại phải đi, đừng lại bị người khác giành trước."
Tác Mạo thi lễ một cái, vội vã đi tới, trên từ đường chỉ còn dư lại một người là Tác Khánh, Tác Khánh chắp tay nhìn lên bầu trời, tự nhủ:
"Lý Chân này đúng là rất lợi hại mà! Thậm chí ngay cả Lý Vô Khuy cũng giúp đỡ hắn."
Lúc này, Tác Khánh cảm thấy ở ngoài có người, lập tức quát hỏi: Ai ở bên ngoài?
Chỉ thấy một người sau Đại Trụ nơm nớp lo sợ đi ra, Tổ phụ, là Tôn nhi.
Hóa ra là trưởng tôn Tác Văn, Tác Khánh hơi nhướng mày,
"Ngươi ở đây làm cái gì?"
Tác Văn quỳ xuống hành lễ nói:
"Khởi bẩm tổ phụ, Tôn nhi muốn đi trong Châu quân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, không biết tổ phụ có đồng ý hay không?"
Tác Văn nói tới Châu quân là Tư Mã Sa Châu Tác Tri Bình thành lập 500 quân đội, Tác Khánh chính là muốn cho Tác Văn nhậm chức giáo úy của Châu quân, khiến Tác gia có thể vững vàng khống chế nhánh quân đội này.
Hiếm thấy Tôn nhi chủ động đưa ra ý nghĩ muốn đi vào trong quân đội luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, Tác Khánh ôn hòa cười nói:
"Ngươi có ý nghĩ này rất tốt, ta tự nhiên sẽ cho phép, chuyện này ngươi cùng hai tổ phụ thương lượng một chút, nghe một chút ý kiến của bọn hắn."
Then chốt vẫn là cần Tác Tri Bình đến sắp xếp việc này, Tác Văn đáp ứng rồi, đứng dậy muốn lui ra, Tác Khánh lại gọi hắn, "Mặt khác, tổ phụ hi vọng ngươi hướng về Lý Chân học tập, người trẻ tuổi này không phải người bình thường, là thiếu niên thông minh, năng lực nhất mà tổ phụ từng gặp, không riêng phải học võ nghệ của hắn, càng phải học tập mưu lược của hắn, nếu như ngươi có thể bằng một thế mạnh của hắn, tổ phụ cũng đã rất hài lòng.Tôn nhi nhớ kỹ!Đi thôi!
"Tác Văn lui ra nội đường, hắn vội vã trở lại trong sân của mình, hắn cũng không nhịn được nữa, rút ra kiếm mạnh mẽ chém trên cọc gỗ ở trong nhà, mắng to:"Cái gì chó má Lý Chân, hại Tác gia, còn muốn ta hướng về hắn học tập, hắn tính là thứ chym gì!"
Tác Văn nghe trộm đến Nhị thúc cùng tổ phụ nói chuyện, lại bị tổ phụ nói hắn một nửa Lý Chân cũng không bằng, khiến lòng tự ái của hắn chịu đả kích rất lớn, khiến cho hắn phẫn nộ vạn phần.
Tác Văn vung kiếm liên tục chém bổ vào cọc gỗ, hắn lại nghĩ tới chính mình từng hướng về Lý Chân khiêu chiến qua, liền quát to:
"Ta muốn tìm hắn so kiếm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!