Trên sân tỷ thí còn có 5 tên sĩ tử, bọn họ do Tác Tri Bình hết sức tuyển ra các thí sinh then chốt, Trương Lê, Tác Văn, Lý Bàn, Trịnh Hàn cùng Triệu Nguyên Lễ.
Trong này ngoại trừ Triệu Nguyên Lễ là con cháu gia đình giàu có phổ thông ra, bốn người khác thì lại đại biểu cho Tứ Đại Thế Gia Sa Châu.
Bọn họ cũng là con cháu Đôn Hoàng, có tài cưỡi ngựa bắn cung ưu tú nhất, Lý Chân độc chiếm ngôi đứng đầu, bọn họ năm người thì lại phân biệt xếp hạng hai đến hạng sáu.
Năm tên này mỗi người đều ngồi trên ngưa, eo lưng thằng tắp, mỗi người thân hình rất cao lớn, khí vũ hiên ngang, tay cầm xạ điêu cung, xếp thành hàng ngang đứng trên sân tỷ thí, gió xuân thổi man mát, người ngựa tinh thần rất phấn chấn, rất có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.
Nhưng dân thường cũng không để ý đến những vấn đề này, tâm tình của bọn họ đều đang rất hung phấn, tất cả mọi người đều khàn cả giọng hò hét trợ uy, ngay binh sĩ cũng hô hào lớn tiếng, tiếng trống càng gõ càng to, như muốn rung trời động địa.
Lý Vô Khuy cũng cảm thấy mặt mũi sang láng, vuốt râu đối với Vương Hiếu Kiệt cười nói:
"Đại Tướng Quân cảm thấy đám con cháu Đôn Hoàng này như thế nào?"
Vương Hiếu Kiệt gật đầu,
"Rất tốt, vài tên thiếu niên dung nhan xuất chúng, không biết tài cưỡi ngựa bắn cung như thế nào?"
"Ha ha! Đây là con cháu ưu tú nhất thành Đôn Hoàng của chúng ta, đặc biệt là màn tỷ thí cuối cùng, chắc chắn sẽ không phụ lòng tướng quân."
Thật sao?
Vương Hiếu Kiệt ý tứ sâu xa mà liếc mắt nhìn Lý Chân,
"Vậy thì ta càng có hứng thú."
Lý Vô Khuy lập tức dặn dò Tác Tri Bình,
"Tác Tư Mã, bắt đầu đi!"
Tác Tri Bình chạy đến bên đài cao phất tay hô to: Bắt đầu!
Hắn cũng rất hồi hộp, không biết Tác Bình có thể tranh giành được mặt mũi cho Tác gia được hay không, lúc này, Lý Tân cũng sốt sắng đứng lên, trong lòng bàn tay hắn nắm chặt toàn là mồ hôi.
Vị trí xếp hạng Lý Bàn khá là vi diệu, mất đi Lý Chân, xếp hạng của hắn vừa vặn đứng thứ ba, nếu như hắn trong trường thi phát huy không tốt, khả năng sẽ bị Trịnh Hàn thay thế vị trí, vậy coi như gay go.
Kỳ thực chỉ cần Lý Bàn có thể phát huy bình thường, coi như hơi hơi kém một chút, cũng có thể ở bộ xạ trước bù đắp lại.
Chuyện này cũng là quy tắc tạm thời thay đổi của năm nay, thành tích của bộ xạ được cộng thêm trong thành tích tổng, có lợi cho việc thao túng danh sách nội định, then chốt là Lý Bàn muốn phát huy tốt nhất. Hắn muốn chứng minh bản thân cũng không thua kém Lý Chân.
Lúc này, quan sĩ binh vung lên hồng kỳ ra lệnh xuất phát, dựa theo trình tự trước đến sau, 5 tên sĩ tử phóng ngựa chạy gấp, mỗi người chỉ có thể bắn một mũi tên.
Bọn họ đến gần trong vòng năm mươi bộ, bên phải cách xa sáu mươi bước có 1 dãy hình nộm, sau đó, liền xem vị trí bắn trúng của mỗi người phân ra cao thấp.
Đây là tiêu chuẩn khảo sát cưỡi ngựa bắn cung trong quân đội, so với Lý Chân ngoài quân doanh cưỡi ngựa bắn cung, độ khó thấp hơn rất nhiều.
Tài năng của Lý Chân là chạy gấp trong vòng khoảng cách hai mươi bộ, thao tác lưu loát, bắn ra hai mũi tiễn trúng hình nộm cách xa gần 80 bước, thuộc về độ khó cao nhất, cực ít có người có thể làm được.
Người thứ nhất chính là Trương Lê, hai bên khán giả từng trận hò hét trợ uy, hắn phóng ngựa chạy gấp, tiến vào tuyến xạ kích, kéo căng cây cung, một mũi tên bắn ra, lao nhanh vun vút về phía trước, mũi tên dài như muốn cắm vào yết hầu của mọi người, toàn bộ tràng tỷ thí đều sôi trào, như muốn nổ tung lên.
Chỉ có Vương Hiếu Kiệt cùng Trương Đình không có phản ứng gì, hai người đều tận mắt nhìn thấy thần xạ của Lý Chân, trình độ của Trương Lê chênh lệch một đoạn khá xa, không đáng hoan hô.
Lúc này, Vương Hiếu Kiệt đối với Trương Đình hơi mỉm cười nói:
"Lệnh lang xạ tiên không tồi, ta sẽ viết thư đề cử cho hắn."
Trương Đình đại hỉ, vội vã hạ thấp người nói:
"Đa tạ đại tướng quân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!