Lữ Sư đi ra phía trước, gõ gõ cái bàn.
Vị nam tử áo bào xám kia tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt hơi mỏi, nhìn thấy là Lữ Sư, rất cao hứng, đợi thấy bùn đất trên vạt áo trước cùng giày của hắn, lại rất cả kinh.
"Lữ sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?"
Tựa như tiểu hài tử học được cách đi rồi, tuyệt đối sẽ không còn muốn bò nữa, người tu đạo học được ngự kiếm phi hành, ai còn nguyện ý bước đi?
Lữ Sư nói:
"Chỉ muốn cẩn thận chút thôi, nếu không để cho ba bên kia biết tin tức tới đây đoạt người thì phải làm sao?"
Vị nam tử áo bào xám kia nói:
"Đều là đồng môn, không đến mức thế chứ."
Lữ Sư nói:
"Vậy nếu là các tông phái khác tới cướp người thì như thế nào?"
Nam tử áo bào xám cười nói:
"Sư huynh nói quá lời rồi, bản thân ta cũng muốn xem xem, ngươi rốt cuộc kiếm được một vị thiên tài như thế nào, mà lại khẩn trương như thế."
Lữ Sư ý bảo Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế tiến lên, nói:
"Đây là tiên sư đăng ký phái Nam Môn ta, Minh Quốc Hưng, trước lúc nhập môn, các ngươi cần xưng là sư thúc."
Liễu Thập Tuế vội vàng hô: Minh sư thúc.
Minh Quốc Hưng thấy Tỉnh Cửu, ngây ra sau đó mới tỉnh lại, than thở không dứt:
"Hay cho một đứa trẻ đẹp như tượng ngọc, Lữ sư huynh ngươi lần này quả nhiên gặp gỡ bất phàm."
"Chính là thùng rỗng kêu to mà thôi, ta chọn chính là đứa nhỏ hơn."
Lữ Sư thở dài, nói chuyện cũng không có ý tránh Tỉnh Cửu.
Đi đường ba ngày ngắn ngủi, quan cảm của hắn đối với Tỉnh Cửu càng ngày càng kém, thậm chí có chút ít hối hận.
Hắn chưa từng gặp phải người lười như vậy.
Dĩ nhiên, chân chính làm hắn cảm thấy không vui chính là, thiên tài trong mắt của hắn như Liễu Thập Tuế lại bị người khác sai sử như vậy.
Vị Minh sư thúc kia theo lời nhìn sang Liễu Thập Tuế, chỉ thấy đứa bé kia khí tức thanh tân, ánh mắt vững vàng, không khỏi gật đầu, nghĩ thầm quả thật không tệ.
Đợi đến khi sử dụng kiếm thức đánh giá, không khỏi kinh hãi, khẩn trương đến thanh âm cũng run rẩy lên.
"Trời sanh đạo chủng?!"
Lữ Sư cười nói: Không sai.
Minh Quốc Hưng gấp gáp hô:
"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau đi vào!"
Lữ Sư mang theo Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đi vào trong cửa đá.
Minh Quốc Hưng nhẹ vỗ ngực, nhìn vào hắn cười một tiếng, rốt cục yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!