Chương 43: Ta cũng nghĩ như vậy

Cái đáp án mà vô số người muốn biết lúc này đã được vạch trần.

Đáp án này có vẻ như không bất ngờ cho lắm, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì bên trong ẩn chứa vô số ý tứ hàm xúc.

Trên vách núi lâm vào an tĩnh thời gian rất dài, mọi người bởi vì rung động mà im lặng.

Cuối cùng vẫn là Thanh Dung phong chủ phá vỡ trầm mặc, dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng tiếp tục đặt câu hỏi.

"Hắn đã phi thăng, ngươi học kiếm với ai? Phất Tư Kiếm đã theo hắn mà đi, ngươi có thể thừa được kiếm gì?"

Có tân khách tới đây xem lễ chú ý tới chuyện thời điểm Thanh Dung phong chủ nhắc tới Cảnh Dương chân nhân cũng không dùng tôn xưng, không xưng sư thúc, mà trực tiếp gọi là hắn, nhưng không biết tại sao, vô luận Thanh Sơn Tông Chưởng môn hay là Nguyên Kỵ Kình đều không nói gì, tựa như đối với bọn họ mà nói đây là chuyện rất bình thường.

Triệu Tịch Nguyệt nói:

"Theo lệ cũ của Thanh Sơn, chỉ cần ta có thể đi lên Thần Mạt phong, lấy được Phất Tư Kiếm, coi như đã thừa kiếm thành công."

Chỉ cần thừa kiếm thành công, như vậy truyền thừa của Thanh Sơn Đệ Cửu Phong sẽ không đoạn tuyệt, còn về phần học kiếm như thế nào, nàng hiện tại tịnh không để ý.

Trên núi vang lên thanh âm lãnh khốc của Nguyên Kỵ Kình.

"Thần Mạt phong đã phong cấm, trừ phi Thanh Sơn đại trận mở kiếm mạch mới, mới có thể mở ra con đường. Ngươi muốn kế tục kiếm mạch của Thần Mạt phong, Thanh Sơn đại trận tự nhiên không cách nào giúp ngươi, đường lên núi vô cùng hung hiểm, đừng bảo ngươi chỉ là đệ tử Thừa Ý cảnh bình thường, cho dù là các sư thúc Du Dã cảnh của ngươi cũng chỉ có kết quả cửu tử nhất sanh, như thế ngươi vẫn kiên trì ư?

"Triệu Tịch Nguyệt nói:"Nếu muốn thừa kế kiếm của sư thúc tổ, làm sao có thể sợ chết?

"Kiếm của Thần Mạt phong tên Phất Tư, dùng Cửu Tử kiếm quyết. Đây chính là ý tứ dù cửu tử cũng không hối hận. Nguyên Kỵ Kình trầm mặc một chút, nói:"Hảo hảo hảo.

"Ba chữ này hắn nói không có chút tâm tình, cũng không biết đang ca ngợi dũng khí của Triệu Tịch Nguyệt, hay là không còn lời nào để nói."Thì ra... Ngươi là đệ tử Tiểu sư thúc chọn lựa. Còn nhỏ tuổi đã có khí phách như thế, không hổ là người mà Tiểu sư thúc chọn lựa, ta đồng ý với ngươi.

"Thanh âm của Thanh Sơn Chưởng môn tràn đầy cảm khái cùng hồi ức, còn có chút vui mừng. Thanh âm của Nguyên Kỵ Kình vẫn lạnh lùng:"Nếu ngươi thất bại mà may mắn còn sống, trong ba năm không thể thừa kiếm, vẫn chỉ có thể ở bên khe suối tự học, hiểu chưa?"

Trừng phạt này có vẻ bình thường, trên thực tế vô cùng nặng.

Ba năm không thể tiếp xúc với kiếm quyết huyền diệu thực sự, càng không có minh sư chỉ điểm, cho dù Triệu Tịch Nguyệt là trời sanh đạo chủng, tu hành cũng sẽ phi thường khó khăn, ít nhất cùng so sánh với đồng môn đã thừa kiếm thành công sẽ chậm hơn rất nhiều, mà loại chuyện như tu hành một bước chậm, từng bước chậm, hậu quả trầm trọng như thế có ai muốn thừa nhận chứ?

Rất nhiều tân khách xem lễ trên mặt cũng lộ vẻ không đành lòng, huống chi là các đệ tử Thanh Sơn Tông, rất nhiều người cũng muốn cầu tình thay cho Triệu Tịch Nguyệt.

Nhưng là người đứng đầu chấp chưởng kiếm luật của Thanh Sơn Tông, lời nói của Nguyên Kỵ Kình chính giải thích quyền uy nhất về môn quy, dù là Chưởng môn cũng không thể dễ dàng bác bỏ.

Quá Nam Sơn đi tới bên vách đá, hướng về phía chư vị sư trưởng phía trên hành lễ, bẩm:

"Vậy có thể để cho Triệu sư muội vào Lưỡng Vong phong hay không?"

Mọi người hiểu được ý tứ của hắn, cảm thấy không hổ là Thanh Sơn Tông thủ tịch đệ tử, thật thông tuệ mà nhanh trí.

Thanh Dung phong chủ nói: Ta cảm thấy có thể.

Nguyên Kỵ Kình trầm mặc không nói.

Mọi người nhất thời buông lỏng rất nhiều.

Ở Lưỡng Vong phong có thể tiếp xúc được với tất cả kiếm pháp của chư phong.

Về phần Nguyên Kỵ Kình nói Triệu Tịch Nguyệt không thể thừa kiếm... Cố Thanh ở giai đoạn tẩy kiếm cũng đã học lén được Thích Việt phong Lục Long kiếm quyết, như vậy còn gì đáng lo lắng nữa?

Trừ Quả Thành Tự, Thủy Nguyệt Am, Huyền Linh Tông các tông phái, trong đám người tới xem lễ còn có một số người thân phận tương đối đặc thù—— chính là hai vị vương công đến từ Triều Ca thành.

Trên thế gian bọn họ là đại nhân vật quyền cao chức trọng, nhưng ở nơi thế ngoại tu tiên như Thanh Sơn Tông vẫn phải khiêm tốn rất nhiều.

Từ đầu đến giờ, hai vị này vẫn luôn duy trì trầm mặc, trên mặt giữ nụ cười căng thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!