Chương 37: Thiếu niên ngươi muốn thế nào?

Vị đệ tử này tên là Lâm Anh Lương, là bạn học với Liễu Thập Tuế ở giáp khóa, giống như trước cũng theo Cố Hàn học kiếm, cũng là đệ tử được Lưỡng Vong phong coi trọng.

Không biết lúc này hắn đứng ra khiêu chiến Liễu Thập Tuế, là Lưỡng Vong phong sắp đặt, hay là chính bản thân hắn không cam lòng vì Liễu Thập Tuế lấy được chú ý quá nhiều.

Lâm sư huynh mời.

Liễu Thập Tuế ôm quyền, phi kiếm yên lặng lơ lửng trước hai tay, đây cũng là bình kiếm chi lễ.

Đối với Lâm Anh Lương chủ động khiêu chiến, hắn có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục bình tĩnh, hai hang lông mày càng không nhìn thấy thần thái bối rối.

Tựa như ban đầu Tỉnh Cửu đánh giá về hắn, vị thiếu niên này rất thông minh, thiện lương, có được kiên nghị cùng chấp nhất vượt qua số tuổi.

Thiếu niên như vậy sẽ rất ít bị ngoại giới biến hóa ảnh hưởng, nếu nói cố thủ bản tâm, cũng chính là như thế.

Liễu Thập Tuế cùng Lâm Anh Lương cách xa nhau hơn mười trượng mà đứng.

Nước suối ở chảy qua khe đá, phát ra ào ào nhẹ vang.

Hơn mười trượng cự ly, đúng lúc là phạm vi công kích hữu hiệu nhất của Thủ Nhất cảnh.

Vị tiểu cô nương Huyền Linh Tông kia đứng bên vách đá, mở to hai mắt nhìn hình ảnh phía dưới, tò mò nghĩ tới ai sẽ thắng đây?

Đáp án rất nhanh đã có, Thanh Sơn Tông đấu kiếm vĩnh viễn cũng là bắt đầu rất đột nhiên, kết thúc nhanh chóng như vậy.

Trên mặt suối sinh ra hai đạo bạch tuyến.

Hai đạo kiếm quang, chiếu sáng vách đá, sau đó chợt biến mất.

Phi kiếm của Liễu Thập Tuế dừng ở trước mắt Lâm Anh Lương, cách mi tâm của hắn ba tấc.

Phi kiếm của Lâm Anh Lương cũng dừng trước người Liễu Thập Tuế, ước chừng một thước.

Hai đạo phi kiếm nhìn như đồng thời dừng lại, nhưng ở trong mắt kiếm đạo cao thủ đứng trên vách núi, xê xích thật ra đã rất rõ ràng.

Kiếm của Liễu Thập Tuế so với đối phương nhanh hơn nửa phần.

Ở trong sinh hoạt hàng ngày, nửa phần chẳng qua là thời gian nháy mắt không tới, trà sẽ không lạnh, hương cũng sẽ không ngắn.

Nhưng trong kiếm đạo chi tranh, nửa phần đã đủ phân ra thắng bại, thậm chí còn là sinh tử.

Huống chi kiếm của Liễu Thập Tuế so với kiếm của Lâm Anh Lương gần hơn.........

Vậy là xong rồi?

Huyền Linh Tông tiểu cô nương nhìn hình ảnh trên suối, mở to mắt nói.

Nàng thường xuyên ở bên trong phái nhìn các sư huynh sư tỷ tỷ thí, nếu như song phương cảnh giới xấp xỉ, thường thường tranh đấu thật lâu, thậm chí có thể từ sáng sớm chiến đến hoàng hôn cũng rất khó phân ra thắng bại.

Ai có thể ngờ được Thanh Sơn Tông đồng môn thi đấu lại đơn giản như thế, nhanh như vậy, những thứ không nói... Nhưng thoạt nhìn thật sự không có ý nghĩa a.

Tên thiếu phụ kia nói: "Thanh Sơn Tông chưa bao giờ coi trọng hoa chiêu, chỉ để ý tốc độ cùng uy năng của phi kiếm, kiếm quyết trong Cửu Phong, cũng chẳng qua là dùng đạo pháp bất đồng mà cải biến hai phương diện này, dùng trong chiến đấu thường thường một kích tất sát, vô cùng hung hiểm, cho nên từ trước đến giờ có rất ít người dám trêu chọc bọn hắn.

"Vị tiểu cô nương kia nói:"Đây chẳng phải rất dễ ngộ thương ư? Vậy bọn họ bình thời làm sao luyện kiếm?Thiếu phụ nói:Không sai, cho nên Thanh Sơn Tông rất ít khi có đồng môn tỷ thí, đột nhiên quyết đấu cũng muốn để sư trưởng trông coi tiến hành, hơn nữa trừ thừa kiếm đại bỉ cùng thử kiếm đại bỉ, nghiêm cấm phi kiếm nhắm vào thân thể của nhau, chỉ có thể đem mục tiêu xác định ở nơi nào đó bên phải thân thể của đối phương.

"Tiểu cô nương không giải thích được hỏi:"Không thể lấy thực chiến luyện kiếm, làm sao có thể tiến bộ?

"Thiếu phụ vẻ mặt lạnh lùng, nói:"Cho nên Thanh Sơn Tông sẽ có loại địa phương như Lưỡng Vong phong.Tiểu cô nương nói:A, ta biết Lưỡng Vong phong, sư tỷ nói ở trong đó đều là một đám quái nhân lãnh khốc vô tình...

"Thiếu phụ mỉm cười chuyển đề tài, nói:"Ngươi không cần phải cảm thấy kiếm đạo không thú vị, lúc trước đổi lại nếu ngươi đứng trong suối, ngươi có thể tránh được kiếm của Liễu Thập Tuế sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!