Ta không biết đêm đó làm sao ngươi có thể giết chết hắn, nhưng ta biết kiếm nguyên của ngươi rất dồi dào, thậm chí không yếu hơn ta.
"Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nói:"Ta không rõ một người lười giống ngươi làm sao có thể làm được chuyện này."
Bắt đầu từ khi còn nhỏ, thậm chí có thể nói từ lúc mới sinh, nàng đã được Thanh Sơn Tông tiếp cận dạy dỗ, chuẩn bị tu hành.
Mỗi sáng sớm mở mắt ra, nàng đã bắt đầu luyện thể, tĩnh tư, cho đến sau này đi tới Thanh Sơn Tông luyện kiếm, không có một giây một khắc nào lười biếng.
Có thể nói, mỗi một lần nàng hô hấp, cũng là đang tu hành.
Nàng từng nghe nói về Tỉnh Cửu, biết hắn rất nổi danh về việc lười nhác, nhưng sau chuyện phát sinh đêm đó trên đỉnh núi, nàng nghĩ lời đồn đó không chính xác.
Cho đến khi hai lần chính mắt đến nhìn, nàng mới phát hiện hắn thật sự rất lười.
Nàng chưa từng gặp người nào lười đến như vậy, hoang phế thiên phú của mình đến vậy.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ chính là, lười như vậy làm sao có thể tu được kiếm nguyên dư thừa đến thế.
Nàng rất muốn biết đáp án của vấn đề này, càng muốn biết thân phận chân thật của Tỉnh Cửu.
"Ngươi biết tại sao ta nguyện ý tới Thanh Sơn Tông học kiếm không?"
Tỉnh Cửu nhìn nàng nói:
"Bởi vì nơi đây chưa bao giờ quản đệ tử tu đạo ra sao, tu thế nào cũng được."
Hắn còn ở trong lòng tăng thêm một câu, dĩ nhiên cũng bởi vì nơi này tương đối quen thuộc.
Triệu Tịch Nguyệt nói:
"Ta không biết ngươi muốn tu cái gì, muốn giấu diếm cái gì, nhưng ngươi làm như vậy, ngược lại càng dễ dàng trở thành đối tượng để mọi người chú ý."
Tỉnh Cửu nói:
"Cố ý giấu diếm làm ta cảm thấy rất phiền toái."
Triệu Tịch Nguyệt nói:
"Cho dù sẽ để người khác phát hiện bí mật của ngươi?"
"Không có bí mật nào có thể giấu kín vĩnh viễn, cái kim trong bọc cũng không thể nào vĩnh viễn không lòi ra."
Tỉnh Cửu nói: "Ta trước đây đã từng có kinh nghiệm tương tự, mặt trời mỗi ngày đều sẽ mọc lên, nhưng trong bầu trời không thể nào luôn có mây đen giăng đầy, nếu như ngươi luôn cố gắng không để cho mọi người trên mặt đất thấy quang huy của mình, vậy sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói là rất ngu xuẩn.
"Triệu Tịch Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn hắn, có chút không xác định hỏi:"Ngươi đem mình so sánh với mặt trời ư?Tỉnh Cửu nói:Chỉ là một ví dụ.Thanh Dung phong có rất nhiều sư tỷ lén đàm luận vệ ta, nói ta rất tự luyến.
"Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói:"Ta cảm thấy ta còn không bằng ngươi.Tỉnh Cửu nói:Ta cảm thấy ngươi có thể hiểu được ý của ta."
Triệu Tịch Nguyệt không nói gì.
Nàng biết Tỉnh Cửu muốn biểu đạt điều gì.
Nàng là trời sanh đạo chủng, kiếm đạo kỳ tài, Thanh Sơn Tông ân sủng, bắt đầu từ mới ra đời, đã thừa nhận vô số tầm mắt chú ý.
Tiến vào nội môn, nàng lựa chọn pháp môn gian nguy như kiếm ý thối thể để tu luyện, có lẽ cũng cùng chuyện này có liên quan, bởi vì như vậy nàng có thể núp sâu trong tầng mây ở Kiếm Phong, không bị người khác nhìn thấy.
Nàng trầm mặc không nói, nhìn rất quật cường.
Tỉnh Cửu giơ tay lên, vuốt vuốt tóc của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!