Chương 27: Đỉnh núi có chuyện

Nơi xa Triệu Tịch Nguyệt lần nữa cảm nhận được kiếm ý biến hóa, khẽ híp mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ cùng tên đệ tử trẻ tuổi vừa rồi có liên quan ư.

Một lát sau, nàng lắc đầu.

Nàng cùng đám kiếm ý này chung đụng đã lâu, biết kiếm ý không có linh thức, chỉ có ý mà thôi.

Nếu như nói đám kiếm ý này đối với nàng là kính yêu cùng ái hộ, như vậy hiện tại kiếm ý này lại là... Thần phục?

Kiếm ý sẽ chỉ tỏ vẻ thần phục đối với kiếm, mà không thể là người.

Chẳng lẽ trên núi sắp có một thanh danh kiếm mới ra đời ư?

.......

Ở trong kiếm ý khắp núi, Tỉnh Cửu rốt cục tìm được thứ mà mình muốn.

Mấy trăm đạo kiếm ý cảm giác được ý chí của hắn, dần dần bình tĩnh, trở về trong núi.

Tỉnh Cửu đi tới trước vách đá.

Một thanh kiếm từ thạch bích chậm rãi hiện ra, hình ảnh nhìn có chút quỷ dị.

Thanh kiếm kia toàn thân ngăm đen, hào quang hơi u ám, nhìn có chút bình thường, lấy trình độ kiếm ý tinh khiết bàn luận, so sánh những thanh kiếm khác cũng không xuất sắc, thậm chí có chút không bằng.

Đây chính là kiếm của Mạc sư thúc nửa năm trước đã đi về cõi tiên.

Cũng là thanh kiếm mà Tỉnh Cửu cần.

Tỉnh Cửu đưa tay sờ sờ thân kiếm, phát hiện quả nhiên rất rộng lớn, hài lòng gật gật đầu.

Ngay thời điểm hắn chuẩn bị lấy kiếm, chợt phát hiện một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía đông.........

Đỉnh núi kiếm ý cực thịnh, tầng mây thật dầy, không có một tia tinh quang nào có thể rơi xuống, khó có thể nhìn rõ mọi vật, cũng không cách nào sử dụng kiếm thức để tra xét.

Hoàn cảnh nơi đây có thể nói là chân chính hắc ám.

Muốn nhìn thấy cảnh vật ngoài trăm trượng, ít nhất cần Vô Chương cảnh giới, nếu như muốn nhìn xa hơn một chút, sẽ cần cảnh giới cao hơn.

Đối với Tỉnh Cửu mà nói, điểm này không phải vấn đề, cảnh giới của hắn còn rất thấp, nhưng kiếm ý khắp núi không ảnh hưởng tới hắn, ngược lại có thể trợ giúp hắn thấy rõ ràng tất cả.

Hắn thấy con thiết ưng kia đáp xuống phía trước vách đá.

Thiết ưng là sinh vật còn sống duy nhất có thể sống ở Kiếm Phong.

Lông thiết ưng bền hơn sắt cứng, xương như linh thạch, toàn thân đều là tài liệu quý giá nhất để làm thành mũi tên.

Nếu như không phải vì số lượng quá ít, không cách nào dùng trên quân trận, cộng thêm bị bắt về làm loài chim hộ sơn cho Thanh Sơn Tông, chỉ sợ loại dị cầm này sớm đã bị hoàng triều bắt giết diệt sạch.

Đó là một con ưng non, bị thương rất nặng, ở trên núi giãy dụa, thủy chung không cách nào đứng lên, bụng càng không ngừng chảy máu.

Không biết con ưng non này ở bên ngoài bị phi kiếm của địch nhân gây thương tích, hay là vận khí không tốt bị kiếm thai trời sanh trên núi xuất thế làm bị thương.

Tỉnh Cửu nghĩ tới.

Thiên địa vạn vật, sinh tử tự có một con đường riêng, hắn không định quản chuyện này, chỉ muốn xem kế tiếp sẽ có chuyện gì phát sinh.

Triệu Tịch Nguyệt ngồi ở vách đá.

Nàng hiện tại tu hành kiếm ý thối thể tới thời khắc quan trọng nhất, không cách nào tùy ý đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!