Cho đến thật lâu sau, Tỉnh Cửu mới thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, hắn nghe được câu nói sau cùng của Lâm Vô Tri trong bài giảng này.
"Muốn làm được những thứ này, đầu tiên các ngươi phải tìm được một thanh kiếm thuộc về mình."
.......
Lâm Vô Tri mang theo hơn mười tên đệ tử rời khỏi Tẩy Kiếm Các, dọc theo Tẩy Kiếm khê hướng thượng du đi tới, không lâu lắm đã đi tới trước một ngọn núi.
So với các ngọn núi khác, ngọn núi này rất ít thực vật, càng không có rừng cây rậm rạp, dõi mắt nhìn khắp chỉ có thể nhìn thấy nhai thạch lởm chởm, lộ ra vẻ rất hoang vu.
Trên vách đá dưới núi có rất nhiều lỗ nhỏ, động khẩu rất nhỏ, bề mặt cực kỳ bóng loáng, tựa như là bị vật gì đâm thủng ra.
Nửa đoạn ngọn núi bao phủ ở trong mây mù dày đặc, căn bản không cách nào thấy rõ.
Nơi này chính là Thanh Sơn đệ tứ phong, Vân Hành phong.
Đệ tử Thanh Sơn Tông còn quen xưng ngọn núi này là Kiếm phong, bởi vì ngọn núi này cất giấu vô số thanh kiếm, đang chờ đợi chủ nhân của chúng phát hiện ra.
Vân Hành phong vô cùng đặc thù, quanh năm mây mù không tiêu tan, không khí ẩm ướt, cộng thêm trên núi ẩn giấu vô số kiếm ý, sống trên đó rất cực khổ, cho nên thầy trò trên Vân Hành phong cũng ở dưới núi tu hành sinh hoạt, Phong chủ thì sẽ ở Thiên Quang phong nghị sự.
Mà khi cường giả Thanh Sơn Tông thọ nguyên sắp hết, thường thường sẽ đi tới trước ngọn núi này, đem phi kiếm của mình tặng cho ngọn núi này.
Dĩ nhiên, nếu như vị cường giả kia muốn mang theo phi kiếm của mình bồi táng, cũng không có ai cưỡng ép yêu cầu hắn cả.
Nhưng Thanh Sơn Tông từ khi khai phái tới nay, số lượng cường giả đưa kiếm về đây dù nhiều hơn nữa, cũng không thể so sánh với số lượng hậu bối đệ tử lấy kiếm nhiều hơn được.
Tại sao Kiếm phong có nhiều kiếm như vậy?
Ban đầu kiếm từ đâu mà tới? Không có ai có thể trả lời được vấn đề này.
Có người nói tòa Kiếm phong này chính là một tòa kiếm lô do thiên địa tạo thành, có người nói tòa Kiếm phong này là cường giả của văn minh đời trước đối chiến, cùng nhau chết đi tạo thành đại mộ, nhưng những năm gần đây Thanh Sơn Tông cẩn thận điều tra vô số lần, cũng không tìm được căn cứ tương quan chính xác.
Các đệ tử đứng ở chân núi, nhìn ngọn núi trong mây mù, nghe Lâm Vô Tri giảng giải, hai mắt dần chua xót, có mấy người thậm chí khóc lên.
Bọn họ tự nhiên không phải đang xúc động nghẹn ngào, cũng không phải là cảm hoài phong phạm tiền bối sư trưởng, mà là bị kiếm ý đâm đau mắt.
Ngọn núi này không biết ẩn giấu mấy ngàn mấy vạn thanh kiếm, kiếm ý hợp chung một chỗ, mặc dù cách khoảng cách xa như vậy, cũng không phải là thứ mà đám đệ tử mới vừa vào nội môn có thể thừa nhận được.
Kiếm phong này đi như thế nào đây?
Chẳng lẽ là đi dưới mặt những vách đá này tìm xem có kiếm hay không?
Có chút đệ tử âm thầm nghĩ tới.
Lâm Vô Tri biết các đệ tử đang suy nghĩ điều gì, cũng không tức giận, cười nói: "Chuyện mà các ngươi có thể nghĩ đến, tự nhiên đệ tử đời trước cũng sẽ nghĩ ra, không ngại nói cho các ngươi biết, động trên vách đá kia chính là kiếm động, không biết đã được tìm kiếm bao nhiêu năm rồi, nếu như các ngươi còn có thể tìm ra một thanh kiếm, vậy coi như các ngươi có bản lãnh, vận khí cũng coi là một loại bản lãnh không phải hay sao?
"Các đệ tử im lặng, nghĩ thầm chỉ đứng ở dưới chân núi cũng đã gian nan như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn lên trên núi ư, thậm chí còn phải đi đến đỉnh núi? Lâm Vô Tri nhắc nhở nói:"Chớ quên, càng lên đỉnh núi, phẩm chất phi kiếm sẽ càng cao.
"Đám đệ tử bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi:"Nghe nói Triệu sư tỷ một mực tu hành luyện kiếm trên Kiếm phong ư?
"Lâm Vô Tri gật đầu nói:"Không sai, nàng lúc này hẳn là đang ở trong mây."
Các đệ tử rất khiếp sợ, nghị luận xôn xao.
Bọn họ đứng dưới chân núi cũng đã có thể cảm giác Kiếm phong phát ra lành lạnh, nếu như đi vào mây mù thì cảm thụ sẽ đáng sợ đến cỡ nào đây?
Phải biết rằng ngay cả sư trưởng Vân Hành phong nhất mạch cũng không nguyện ở trên núi thời gian quá dài, vậy mà Triệu Tịch Nguyệt vẫn luôn ở đỉnh núi ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!