Chương 8: Liễu Dương

"Là ta cho họ niềm tin đó đấy, các ngươi có ý kiến gì không?"

Lúc ba người Mộ Nguyên nhìn sang thiếu niên đang mỉm cười kia thì đều biến sắc, ánh mắt vui vẻ cũng phải ngưng trọng lại, hiển nhiên là bọn họ e ngại Mục Trần.

"Hừm, khẩu khí của ngươi cũng lớn thật."

Mộ Nguyên nhanh chóng phục hồi tinh thần, y nhìn Mục Trần rồi hừ lạnh một tiếng. Bảy ngày trước, y đã đạt đến Linh Động cảnh sơ kỳ, mà hai người Tiết Đông, Tiêu Côn ở sau lưng y cũng sắp sửa đạt tới cảnh giới đó. Đội hình mạnh mẽ như thế chẳng lẽ Mục Trần lại dám làm gì hay sao?

Tiết Đông và Tiêu Côn ở bên cạnh cũng nhanh chóng có suy nghĩ tương tự, trong mắt bọn họ lộ ra hung quang, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm đi nhiều.

"Hôm nay chỉ giáo huấn bọn hắn một chút mà thôi, tại Bắc Linh viện này, người của Tây viện chúng ta nói chuyện còn chưa đến lượt đám Đông viện các ngươi xen vào."

Mộ Nguyên phủi tay, hừ lạnh nhìn Mục Trần:

"Còn ngươi, ta nghĩ chắc qua ngày mai, ngươi cũng không có mặt mũi nào để nói câu này đâu."

Đám đệ tử xung quanh thì như ve sầu ngủ đông, lặng lặng nhìn Mộ Nguyên ra vẻ chứ không dám mở miệng, một số đệ tử của Đông viện tuy trong lòng rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì.

Mộ Nguyên nói xong thì khẽ phất tay ra hiệu định bảo hai người Tiết Đông rời đi, hôm nay bọn họ ra uy một chút chỉ để dập bớt uy phong của đám người Đông viện thôi.

Đám người Tô Lăng lộ ra gương mặt phẫn nộ, nắm đấm siết lại nhưng lúc này khí thế của đối phương trội hơn nên dù có Mục Trần tới giúp thì cũng đành phải né thôi.

Ta bảo này…

Đột nhiên có một giọng truyền từ đằng sau, ba người Mộ Nguyên dừng bước quay lại, nhìn thiếu nước đang đứng trước người Tô Lăng.

Lúc này, người kia đang nở nụ cười rất tươi.

"Các ngươi không định xin lỗi rồi hãy đi sao?"

Không gian chung quanh đột nhiên chìm trong yên lặng, không ít thiếu niên thiếu nữ ngạc nhiên nhìn thiếu niên đang cười tươi kia. Lúc này, mặc dù hắn đang cười nhưng dường như lại thêm chút gì đó lạnh lùng dữ dội.

Đám người Tô Lăng cũng cảm thấy ngạc nhiên, mặt ai nấy đều đỏ lên. Dĩ nhiên, bọn họ không hề nghĩ tới, trong tình huống này mà Mục Trần vẫn ra tay vì họ.

Xin lỗi hả?

Gương mặt Mộ Nguyên chợt tối sầm lại, y cười mỉa mai:

"Ngươi dựa vào cái gì?"

Xưa nay y vốn là kẻ ngông cuồng ở Bắc Linh viện này, giờ muốn y xin lỗi thì chẳng phải tên này quá ngu ngốc rồi sao?

"Xem ra không thể nói chuyện nhẹ nhàng được rồi."

Mục Trần gật đầu, không nói gì thêm, bước từng bước tới bọn ba người Mộ Nguyên.

Ba người Mộ Nguyên lạnh lùng nhìn Mục Trần đang đi tới, liếc mắt nhìn nhau hội ý, trong mắt cả ba thoáng hiện lên hàn quang.

Ở trong Bắc Linh viện, Mục Trần không được nổi tiếng cho lắm, trừ việc đánh bại Tiết Đông ra thì không có gì nổi bật cả, nhưng toàn bộ đệ tử Bắc Linh viện không ai dám khinh thường y, ngay cả những kẻ kiêu ngạo như Mộ Nguyên cũng rất e ngại y. Một kẻ có tư cách tham dự Linh lộ há có thể đơn giản được sao?

Cho nên…

Ra tay đi!

Mộ Nguyên quát khẽ một tiếng, linh lực trên tay y lập tức tuôn ra, chân y giẫm mạnh xuống đất, lao thẳng tới Mục Trần. Ở đằng sau y, Tiết Đông và Tiêu Côn, một trái một phải nhanh chóng đuổi theo rất ăn ý.

Xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên, rõ ràng không ai nghĩ tới chuyện ba người Mộ Nguyên lại liên thủ với nhau dứt khoát như thế, cả ba người bọn họ đều xếp trong tốp mười người mạnh nhất Tây viện đấy.

Trong ba người, thực lực của Mộ Nguyên là cao nhất. Y đã đạt tới Linh Động cảnh sơ kỳ nên công kích của y sắc bén nhất, linh lực bao trùm hai tay, chưởng phong như đao nhắm thẳng tới phía Mục Trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!